Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 22: Giải Cứu




Carole nghe xong cũng mất bình tĩnh mà giận giữ quát vào đám người, “Mẹ kiếp bọn mày bị ngu à? Mau, đi tìm nó ngay cho tao, nếu không từng đứa tụi mày đừng mong yên ổn.”

Đám người nghe xong tái mặt, thoáng chốc căn phòng chỉ còn lại hai người.

Nghiên Trì cũng không chậm trễ nữa, Thư Nghiên tuy đã trốn khỏi nhưng cũng không thể an toàn tuyệt đối, hắn phải nhanh chóng tìm được cô. Nhưng trước hết là phải đánh bại kẻ ngán chân đã!

Hắn và Carole cùng lúc lao vào, cả hai bắt đầu cuộc ẩu đả.

Trước kia là cùng đánh người, nhưng bây giờ là đánh nhau, và cũng là lúc đoạn tuyệt mối quan hệ chẳng ra gì này.

Vì khá hiểu rõ cách đánh của nhau nên hai người gần như là cân tài cân sức, cho đi một thì nhận lại một.

Thời gian không cho phép trì hoãn thêm nữa, hắn đành phải trở thành một tên hèn hạ mà tấn công vào điểm yếu của Carole, chính là chân phải anh ta.

Nhiều năm trước vì xảy ra một vụ tai nạn nên chân phải ấy đã bị chấn thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn để lại di chứng.

Nghiên Trì dùng chân trái của mình gập vào chân phải Carole sau đó khụy người xuống, anh ta kêu lên môt tiếng đầy đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này hắn tranh thủ ra tay một cách gọn lẹ, nhanh chóng đã hạ gục được người. Hắn không xử lý Carole ngay lập tức mà chỉ dùng dây thừng trói chặt anh ta vào ghế. Cùng lúc Tư Thịnh cùng tìm được phòng này, bước vào thì giật mình một chút. Nghiên Trì thấy anh thì cũng không ngạc nhiên gì mấy.

“Cậu ở đây canh chừng, tôi đi tìm Thư Nghiên.”

“Cẩn thận đấy. Bọn Trịnh Huân đang chia nhau ra bắt những tên đồng phạm chạy trốn nên cậu không cần lo.”

“Ừ.”

Không nán lại thêm giây nào nữa, hắn nhanh chóng đẩy cửa rời khỏi.

Toà nhà mấy trăm phòng thế này mà tìm cô đúng thật cũng chẳng dễ dàng gì. Phải biết được căn phòng cô ở trước khi trốn đi trước đã.

Đi hết mấy tầng cũng không tìm được một bóng người, đám người đó cũng nhát gan quá rồi, vừa nghe cảnh sát liền như ong vỡ tổ thoáng chốc chẳng còn ai.

Với tính cách của Carole, chắc chắn anh ta sẽ nhốt Thư Nghiên ở một nơi chẳng tốt lành gì.

Nhà kho...



Nghĩ đến đây hắn liền chạy một mạch tìm đến nhà kho, bước vào trong đã bị mùi hôi tanh của máu để lâu ám lấy.

Nhặt được một mảnh áo của Thư Nghiên trêи sàn, cả khung cảnh hỗn loạn bên trong, có cây kéo gỉ nằm bên cạnh vũng máu đã đen thẫm bất giác nỗi bất an lại tràn về.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thư Nghiên đang ở đâu, có bị làm sao không?

Cô ngây thơ như vậy nếu thoát ra thì chỉ có thể theo một đường thẳng mà chạy. Nghiên Trì đặt cược suy đoán của mình lần này liền theo một đường thẳng mà đi.

Kết quả lại dẫn tến tầng thượng của toà nhà.

Cô thực sự sẽ đến đây sao?

“Bé con...”

“Em có ở đây không, trả lời tôi.”

“Thư Nghiên.”

Hắn nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy người đâu, có lẽ là tính sai rồi. Định quay người đi nhưng bỗng nghe được tiếng gì đó làm hắn phải quay lại.

“Chú... Tôi ở dưới đây...”

Nghiên Trì vội chạy đến nơi phát ra tiếng nói, chính là cô rồi!

Thư Nghiên đã lọt ra khỏi sân thượng, cô đang ôm đường ống nước dẫn xuống làm điểm tựa, đôi chân run rẩy đứng trêи cạnh thành chỉ rộng mười mấy centimet.

Lúc nãy có rất nhiều người đàn ông đi tìm cô, cô không còn cách nào khác chỉ đành chạy đến sân thượng. Nào ngờ bọn chúng cũng đuổi đến được tận đây, rơi vào tay chúng cũng chết, nếu trốn chỗ này mà rơi xuống thì cũng có đường chết, nhưng cố gắng cầm cự cho tới khi có người cứu thì khả năng sống sẽ cao hơn. Nghĩ vậy cô chỉ đành trèo xuống, kết quả lại chỉ có thể đứng yên một chỗ tạm giữ mạng sống thôi.

Hắn ngoài người xuống bề mặt tầng thượng, đưa tay xuống để cô nắm lấy.

“Cầm lấy tay tôi đi, tôi kéo em lên.”



Thư Nghiên buông một tay đang vịn đường ống nước, cô cố nhón chân lên để có thể chạm được vào tay hắn nhưng không được. Khoảng cách chỉ thiếu một bàn tay.

“Chú ơi không được rồi... Chân tôi tê quá...”

“Em đứng yên đó, cẩn thận.”

Nghiên Trì nằm nửa người lên thành, nhoài người về trước đã nắm lấy được tay cô. Tuy vậy nhưng tư thế này nguy hiểm vô cùng, nếu không đủ mạnh thì rất có thể ngay cả hắn cũng sẽ ngã xuống dưới.

Được rồi, bây giờ chỉ cần kiên trì thôi, chắc chắn hắn sẽ cứu cô được.

“Bây giờ tôi sẽ kéo em lên, xong rồi chúng ta về nhà...”

Hắn hít sâu một hơi rồi dùng sức kéo cô lên, nhưng thế này thì cũng khó thật thấy.

Thư Nghiên nhờ lực kéo, cộng thêm việc cố gắng bám vào cánh tay ấy cuối cùng lên được một nửa. Cô thở một cách khó khăn ôm vào cổ hắn, thân dưới chưa làm chủ được mà vẫn đang lơ lửng.

Bất chợt không gian vang lên tiếng súng nổ, “Đoàn” một tiếng, Nghiên Trì bỗng chốc có hơi cứng người.

“Chú... Sao thế...”

Đôi mày nhíu chặt sau câu hỏi của cô liền dãn ra, hắn cười, “Tôi thì có thể bị sao chứ.”

Viên đạn sượt qua hông hắn bắn vào tường rồi rơi xuống, vết thương dần dần cũng lộ ra.

Hắn ngoảnh đầu lại liền thấy Carole đang chĩa súng về phía mình, môi nở nụ cười đầy đắc ý.

“Cậu quên tôi còn có súng rồi?”

Nhất thời đúng là quên thật, nhưng Tư Thịnh canh chừng anh ta tính mạng vẫn còn ổn chứ?

Hắn không để ý đến anh ta nữa mà quay sang dặn dò Thư Nghiên, “Bây giờ tôi kéo em lên, sau đó em phải đứng phía sau tôi, tuyệt đối không được để lộ người ra. Được không?”

Cô gật đầu, tim vô thức đập mạnh và nhanh hơn một nhịp.

Hắn định sẽ lấy thân mình để che chắn cho cô ư?