Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 12




Khương Tiểu Mãn ở ven đường nhổ một nhúm cỏ đuôi chó chơi, một bên nói thầm mấy công thức tính phép nhân mà hôm nay Đường lão sư dạy.


"Một với một được một, một với hai được hai, một với ba được ba..."


Khương Tiểu Mãn lẩm nhẩm nhắc lại,âm thanh trẻ con trong trẻo vô cùng, đặc biệt đáng yêu.


Du Văn Thành ở sau lưng bé đã đứng được một lát, khi Khương Tiểu Mãn còn chưa phát hiện ra thì ông đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ba với ba được bao nhiêu?"


Khương Tiểu Mãn hoảng sợ, mới vừa rồi trong đầu còn tính toán thành thạo, nay suy nghĩ bị rối loạn, lớn tiếng nói: "Ba với ba được bảy!"


Du Văn Thành cười ha ha, ngồi xổm xuống hỏi bé: "Đang chơi cái gì vậy?"


Lần Du Văn Thành là một mình đi đến đây, sau lưng không có còn hai vị to con hung hăng kia, xem qua thì hòa ái hơn rất nhiều. Khương Tiểu Mãn còn nhớ rõ ông, tất nhiên sẽ không bị doạ sợ, giơ cỏ đuôi chó ra nói: "Chơi cái này ạ."


"Vậy bà ngoại cùng cậu của cháu ở nhà sao?"


"Dạ."


"Chúng ta cùng cháu về nhà tìm họ."


Khương Tiểu Mãn do dự trong chốc lát, cảm thấy ông không phải người xấu nên thành thật ngoan ngoãn dẫn đi về nhà. Kỳ thật, coi như bé không chịu dẫn đường, Du Văn Thành cũng vẫn biết đường đi.


Bé đi đường nhảy nhót, mũ lão hổ đội chéo chéo ở trên đầu, thời điểm mũ chuẩn bị rơi xuống thì bé lại lấy tay giữ lại


Du Văn Thành thấy bé không sợ mình, vừa đi một bên vừa nói chuyện cùng.


"Tiểu Mãn đúng không? Năm nay cháu học lớp mấy rồi?"


"Còn chưa đi học đâu ạ" Khương Tiểu Mãn đếm trên đầu ngón tay tính ra, "Đường lão sư nói con đáng lẽ nên đi nhà mẫu giáo nhỡ, nhưng trấn này của con không có mẫu giáo, đành phải học ở đây."


Du Văn Thành giật mình.


Ông biết điều kiện nơi này không tốt, mặt đường còn không tử tế bằng phẳng, nhưng không nghĩ ngay cả nhà mẫu giáo cũng không có.


Ở cái hoàn cảnh xấu như vậy, lại có thể nuôi được một đứa bé thông minh xinh xắn như thế thì cũng quá giỏi. Giờ phút này, Du Văn Thành bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có nên hay không chuyển đến ở tại cái trấn này luôn. Tiểu nha đầu thế nhưng rất hoạt bát, nói không chừng cùng con trai của ông chơi chung lâu, thằng bé cũng có thể nói nhiều hơn một chút.


Hoàn cảnh dạy người, Du Văn Thành không mê tín, đối với con trai, dù là biện pháp khoa học gì cần thử cũng đều đã thử qua, nhưng tất cả lại vô dụng!


Du Văn Thành một bên trầm ngâm, một bên hỏi: "Cháu còn chưa đến trường đã học phép tính nhân rồi sao?"


"Đúng vậy." Khương Tiểu Mãn đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt tự hào, bé nghiêng đầu nói: "Cháu không chỉ học phép nhân thôi đâu, cháu còn có thể học cả số âm đấy!"


Du Văn Thành lại một lần bị kinh ngạc đến ngây người.


Lúc này mới có mấy tuổi, làm như thế nào để học? Ông hỏi: "Đây cũng là thầy cháu dạy sao?"


"Không phải, tự cháu tự học." Khương Tiểu Mãn cười hì hì cho hắn giải thích: "Cháu vốn có sáu điểm, nhưng mà lại thiếu bằng hữu một ngàn điểm, khi đó số dư sẽ biến thành -994 đấy."


Khương Tiểu Mãn thực ra cũng chỉ biết cái số âm này thôi.


Từ sau khi nợ điểm hệ thống, Khương Tiểu Mãn liền một lòng một dạ muốn đem số điểm kia trả lại, biến số âm thành số dương. Hiện tại số dư là -922, hệ thống nói muốn trả xong thì còn phải chờ rất lâu. ( Mọi người nhớ trừ cả 60 điểm lần trước nhé)


Du Văn Thành không phản bác được, buồn bực cười, dơ cho bé một ngón tay cái, "Tiểu nha đầu, lợi hại."


Được khen ngợi, Khương Tiểu Mãn vui vẻ chết. Bé chạy vội, vọt vào trong nhà, la lớn: "Bà ngoại, cậu, trong nhà có khách đến ạ!"


Khương Tinh vốn đang ở trong trạng thái nửa chết nửa sống, nhưng đến nhìn thấy Du Văn Thành lại tới nữa, giống như mới đánh một bát tiết canh, tinh thần rất tỉnh táo.


"Du tiên sinh, Du tiên sinh, ngài khỏe, lúc này đến là... Để làm gì ạ?" Khương Tinh thấy ông đến thì liền nước mắt trực trào, tha thiết giữ chặt tay Du Văn Thành, "Du tiên sinh, lần trước sau khi ngài đi, tôi vẫn luôn tự hỏi mình. Tôi cảm thấy bản thân kỳ thật rất dung tục thô thiển, suy nghĩ tư duy nếu so sánh với cháu gái mình thì một chút không bằng, thật sự rất tệ!"


Cho nên hãy lấy tiền đập hắn, hắn thật sự không để ý đâu! Thật đó!


Du Văn Thành cũng cười cười: "Lần trước tôi trở về cũng cũng đã suy nghĩ kĩ, lúc này đến đây là muốn cùng cậu nói chuyện hợp tác."


Lần trước, sau khi trở về, Du Văn Thành thức trắng đêm suy nghĩ, đến cùng vẫn là rất để ý chuyện này.


Tiền, Du Văn Thành không thiếu. Ông luôn luôn có thói quen đơn giản là dùng biện pháp thô bạo giải quyết các vấn đề. Đối phương nếu thiếu tiền, vậy thì ông ném tiền. Nhưng sau khi trải qua sự việc Khương Tiểu Mãn đánh bậy đánh bạ mà ngăn cản Khương Tinh lấy tiền, Du Văn Thành mới phát giác được chính mình đang làm không đúng cách.


Khương gia là thiếu tiền, nhưng thiếu hơn không phải tiền mà là vị trí có thể đặt chân phát triển, an thân lập mệnh cơ bản. Trả tiền chỉ có thể trị ngọn, không thể trị gốc. Lại nói Khương Tiểu Mãn thông minh lanh lợi như thế, chỉ cần cho một cơ hội, về sau còn có thể không kiếm nổi 100 vạn sao?


Đổi là những người bình thường khác, Du Văn Thành là không hơi đâu vì đối phương mà phải suy tính lâu dài như vậy, nhưng ai bảo Khương Tinh là ân nhân cứu mạng con của ông chứ?


Khương gia là gia đình sống thực tế, không phải loại có suy nghĩ bám vào cột để trèo lên cao, Du Văn Thành đối với bọn họ cảm thấy rất hài lòng, không ngại phái Phật về tây (1), việc tốt làm đến cùng.


(1) Phái phật về tây : hiểu nôm na là có lòng tốt giúp đỡ.


Huống chi thật sự là ông thiếu người ta người ta một ân tình.


Du Văn Thành không phải người địa phương, tới nơi này là là do vấn đề kinh doanh của công ty.


Công ty của ông là một trong số ít những xí nghiệp có thể xin cấp quyền tự chủ khai thác khoáng thạch, hay cũng thường được gọi là "Trong nhà có mỏ".


Vài hôm trước, ở chung quanh đây mới thăm dò được một khu mỏ chưa được khai thác, Du Văn Thành liền tự mình đến xem xét.


Nơi này có rất nhiều nơi chưa được khai thác phát triển, còn nhiều thứ vẫn giữ được hình dáng nguyên thủy, địa thế còn tương đối hung hiểm, cùng bên ngoài không có quá nhiều tiếp xúc, nói khó nghe thì chính là khu vực nghèo, hẻo lánh, lạc hậu, cách xa thành phố, không tốt để giao thông đi lại.


Theo Du Văn Thành nghiên cứu được, để đi từ đây đến thành phố thì trong một ngày chỉ có duy nhất một tuyến xe đi qua, đường còn không phải là đường đi bình thường, nó là hoàng thổ trên đường hoàng thổ (1), đường gập ghềnh, mười phần khó khăn.


(1) Hoàng thổ : Đất vàng. Đây là loại đất vàng dùng trong canh tác, màu mỡ nhưng khó sử dụng ( nguồn baidu ). Nhưng trong chuyện, hoàng thổ lại mang nghĩa là đường bụi bặm, không được bảo trì hay xây dựng, khó để đi lại, trên Baidu và Weibo cũng có nói về mấy con đường kiểu này, ai muốn tìm hiểu hãy tìm hiểu theo từ " 黄土路 " nha.


Nói cách khác là chỗ này có giá trị để khai thác, nhưng để khai phá thì lại quá khó khăn.


Sau khi Du Văn Thành đem vấn đề trình bày đơn giản ngắn gọn thì hỏi Khương Tinh: "Chúng tôi đã tìm hiểu, ở phụ cận gần đây không có đội hậu cần chuyên nghiệp, mà lại thiếu nhiều đoàn xe vận chuyển. Nơi này đường tương đối khó đi, không dễ dàng tìm người để nhận công việc trên. Tôi nhìn thấy cậu là người địa phương, đối với địa thế đường núi hẳn là rất am hiểu. Nếu cậu đồng ý, muốn hay không giúp tôi vận chuyển khoáng thạch?"


Thực ra làm gì có chuyện ông muốn lại không thể, cần người thì chắc chắn sẽ có người. Bất quá làm như vậy thì phải chi nhiều vốn gốc mà thôi.


Do đó khi tìm Khương Tinh, vừa có thể cung cấp cho đối phương một cương vị công tác ổn định, vừa có thể giúp Du Văn Thành tiết kiệm một chút chi phí không nhỏ để thuê nhân lực.


Cái này đối với song phương mà nói, đều là hợp tác sòng phẳng công bằng, lợi cả đôi bên.


... Nhưng là phải làm việc chăm chỉ, làm gì có công việc nào không làm mà cũng có thể hưởng lương?


Khương Tinh sờ sờ cằm, hắn cảm thấy con cá sắp sa vào lưới của giá trị trung tâm xã hội chủ nghĩa, nhưng vẫn là muốn cứu vớt một chút, "Du tiên sinh, bản thân tôi là người rất..." 'lười'.(*)


(*) Cụm này mọi người có thể hiểu là Khương Tinh đã bị lời mời của Du Văn Thành cám dỗ, nhưng với bản tính lười quá lười của mình, anh kiểu muốn lôi kéo tấm thẻ 100 vạn lần trước :33 ( Đây là mình đoán nghĩa, bạn nào thấy sai hãy chỉ nha)


( Mình ở đây khi edit, vì khả năng nối nghĩa tiếng Trung không tốt nên đã gặp nhiều khó khăn, mình vừa hỏi đông hỏi tây, vừa tra cứu từ, bạn nào hiểu nghĩa gốc vui vẻ nói cho mình nhé, mình sẽ sửa cho mượt)


Khương Tú Mai từ đâu đi ra, lập tức lấy một tay tát hắn một cái, nói chen vào "Chịu khó!"


Chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.


Du Văn Thành trước khi đi, lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 50 vạn để làm tài chính khởi động, xe là Du Văn Thành cho, chuyện còn lại đều nhờ Khương Tinh thu xếp.


( 50 vạn - khoảng 15 triệu)


Lúc này đây Khương Tinh không từ chối nữa, rất sảng khoái tiếp nhận.


Du Văn Thành nói, tiền này vốn là cho hắn, có thể tùy ý lấy mà dùng. Nếu thật sự không làm được thì có thể đợi về sau trả lại.


Biết rõ sự việc từ đầu đến cuối, Khương Tú Mai không thể không vui mừng.


Nếu là có thể, bà thật hận không thể đem Khương Tinh treo tại lưng quần để mang theo, cả ngày trông chừng không cho hắn chạy loạn. Nhưng hiện tại lại khá tốt, công việc còn tự tìm tới cửa, ngồi không cũng có việc làm, đây chính là một chuyện vui.


"Du tiên sinh là người tốt, về sau giúp hắn làm việc thì phải hết sức tận tâm, không được để mọi chuyện trở nên rối tung."


Khương Tinh vui vẻ, nhắm mắt gật đầu: "Chắc chắn là như vậy rồi, con bắt đầu kiếm được tiền, mẹ vẫn chưa yên tâm sao?"


"Vậy công việc kia của Du tiên sinh, con định làm như thế nào? Cứ như thế... Cứ như thế đi lái xe cho người khác sao?"


"Làm sao có thể?" Khương Tinh nói: "Người ta bảo là muốn cả đoàn xe, đó là công việc trở quặng đó, con một mình thì làm như thế nào làm hết được? Ngày mai con sẽ đi tìm đám anh em, chúng ta cái gì đều thiếu, chỉ duy nhất không thiếu người."


Khương Tú Mai vừa nghe, rất nhanh tức đến nổ tung. Bất quá bà cũng không phải lão bà tử đầu óc hồ đồ, thoáng nghĩ một chút liền thấy Khương Tinh nói cũng không sai.


Chuyên trở quặng đều là phải một xe tiếp một xe trở, Khương Tinh một mình bận rộn cũng làm không hết, lúc này trừ đám anh em bằng hữu của hắn ra, còn có thể đi đâu đi tìm người? Cái này cũng là do bình thường Khương Tinh có rất nhiều bằng hữu, nếu không thì thời điểm mà Du Văn Thành tìm tới cửa hai mắt cũng đã sớm tối đen, một chốc còn không thấy người đâu. ( Đoạn này thực sự khó hiểu!!!)


Khương Tú Mai không tính toán quản, chỉ có thể thở hắt một cái: "Tinh Tinh à, tuổi của con cũng đã trưởng thành, lúc này đây xem như là khổ tận cam lai lại gặp được quý nhân, xem như ngươi bản thân tạo hóa. Về sau con không được làm mọi truyện trở rối rắm."


"Trong lòng con cũng biết."


-


Ngày hôm sau là cuối tuần, trường học không lên lớp. Khương Tiểu Mãn không có đi đến trường học mà ở trong nhà nguyên một ngày cùng bà ngoại.


Đồng hồ sinh học của bé được dạy rất tốt, không đi học cũng thức dậy sớm, hiện tại không cần hệ thống gọi thì bé vẫn có thể tự mình thức dậy rời giường.


Khương Tiểu Mãn mơ mơ màng màng đi vào trong vườn đánh răng, vừa mở mắt đã nhìn thấy cậu mình chổng mông ngồi xổm trước chuồng heo, không biết đang làm gì.


Khương Tiểu Mãn giật mình, nói lớn: "Cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu là muốn tranh dành cơm của Hoa Hoa sao?"


Hoa Hoa là heo mẹ trong nhà trong nhà.


Heo mẹ lúc trước vừa sinh được ba bé heo con, một con đưa cho người ta để lai giống, hai con giữ lại để nhà mình nuôi. Khương Tiểu Mãn phân biệt chúng nó bằng cách đặt tên, Đại Hoa và Tiểu Hoa, mẹ của chúng tên Hoa Hoa.


Hoa Hoa vừa sinh con, bà ngoại nói muốn cho nó ăn ngon một chút, gần đây luôn cho thêm cơm, ngoại trừ bèo cỏ, còn có thêm bí đỏ.


Bí đỏ cũng là cây được trồng trong ruộng nhà, hương vị rất ngọt và thơm.


Khương Tiểu Mãn đối với đồ ngọt thì không có sức chống cự, đã vụng trộm nếm thử, đặc biệt ăn ngon. Cậu không lẽ đói đến mức hồ đồ đi? Chính bé cũng không thể nhịn xuống mà đoạt một chút đồ ăn của hoa hoa mà!


Khương Tinh nghe được giọng bé liền "Xuỵt" một tiếng, hỏi Khương Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, hai con heo con kia, con nào tính tình ngoan hơn?"


"Tiểu Hoa ạ." Khương Tiểu Mãn chỉ chỉ cho hắn.


Tiểu Hoa ăn rất tốt, lớn lên cũng rất khỏe mạnh, có thể ăn rồi.


Lợn sữa thịt mới mềm lắm nha.


Khương Tinh lau miệng một cái, một chân bước vào chuồng heo, ôm lấy Tiểu Hoa rồi chạy.


Khương Tiểu Mãn sửng sốt một chút, lập tức hô lớn: "Bà ngoại, bà ngoại không tốt rồi! Cậu mang heo chạy đi rồi!"


Ở trong phòng Khương Tú Mai vừa nghe xong liền bị chọc tức, dép cũng không đi liền lao ra, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Khương Tinh lén lút ôm heo chạy, lập tức đuổi theo, nói lớn: "Khương Tinh, Khương Tinh, mày đứng lại đó cho mẹ! Mày đang làm cái gì vậy? Đem heo thả xuống cho mẹ"


Khương Tinh phảng phất như trong một đêm vết thương đã khỏi, một chút cũng không nghe, cũng không quay đầu lại, nói lại: "Mẹ, con phải đi thương lượng cùng đám anh em! Đi tay không thì không tốt đâu! Con biết mẹ tiếc cái đầu heo này khi vào tay con, nhưng mẹ đừng cấm con làm!"


Được lắm! Thì ra là nhớ thương đến cái đầu heo nhà bà nuôi!


Khó trách tối qua muốn bà đi mua đầu heo.


Nếu không phải biết rằng hắn đi thương lượng chính sự, người ta còn tưởng rằng hắn đi kết nghĩa với đám bằng hữu xó xỉnh nào đâu!


Cùng bà nói chuyện đàng hoàng thì bà có thể không đáp ứng sao?


Đầu óc của nó có lỗ hổng sao!? Bà làm như thế nào mà sinh ra được cái loại chày gỗ này?


Khương Tú Mai tức giận đến giậm chân, đuổi không kịp, đơn giản liền không đuổi theo nữa.


-------oOo-------


[ Truyện được đăng tại Wattpad của Liulingling9998 - https://www.wattpad.com/home]


Chương này do mình không giỏi sắp xếp nghĩa của từ nên ra hơi lâu, mong mọi người không quên mình QAQ!!!