Bé Con Thành Công Chúa

Chương 7: Sự kiện ngàn năm có một




Nếu là người khác, họ sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện. Nhưng Nam khôn khéo hơn, Nam biết dùng vũ lực luôn là một cách ngốc nghếch để giải quyết vấn đề, Nam thì không ngốc đến thế. 

Công nhận lời nói của Nam có hiệu lực kinh khủng thật mọi người ạ. Không một ai trong lớp dám trả lời cho câu hỏi của Nam. Biết hay không biết thì cũng im thin thít. 

Nam đảo mắt một lượt qua các bạn trong lớp. Bất chợt, đôi mắt ấy dừng lại một điểm nào đó nhưng nhanh chống chuyển hướng sang những bạn tiếp theo. Nam thường ngày là một người dễ gần, con trai mà hiền lành nên một số bạn nữ cũng đâm ra tương tư. Nhưng ai cũng đã hiểu tính Nam một khi đã muốn làm rõ chuyện gì thì phải làm cho ra lẽ. Chính vì đức tính ấy mà nãy giờ có hai người đang rung cầm cập cầm cập vì sợ hãi, len lén khép mình giữa đám đông như con chuột chui rút vào ổ vì sợ mèo con bắt được.

Vài phút sau, Bảo chạy sầm sập vào lớp đưa cái gì đó cho Nam.

"Thành công!"

Nam cảm ơn Bảo bằng cái gật đầu. Tiếp tục quay lại nhìn các bạn, tay Nam giơ lên rồi nhanh chóng quả quyết:

"Nam hỏi lại một lần nữa, ai làm việc này? Bắt nạt bạn đã là một điều không đúng, không dám nhận lỗi là điều không đúng hơn. Có lần một nhất định sẽ có lần hai nên Nam quyết phải giải quyết cho xong vụ này để việc này không còn tái diễn. Nam cho mọi người một cơ hội cuối cùng, nếu ai làm việc này, giờ ra về ở lại lớp gặp Nam. Tất nhiên Nam sẽ không nói ra ai là thủ phạm và sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Nếu không, Nam sẽ gửi cái usb chứa đoạn phim lấy từ camera gắn trong lớp mình cho ban giám hiệu giải quyết!"

Câu nói của Nam vừa dứt phía dưới lại bàn tán xôn xao, ồn ào như cái chợ. Thì ra cái đó là usb. Từ đầu Nam đã lường trước được chuyện này, chỉ dùng lời nói thôi thì chưa đủ để dụ con chuột vào bẫy mà phải cần đến mồi nhử, và, usb chính là mồi nhử tốt nhất.

Chà, Nam ranh mãnh thật, không ngờ Nam lại nghĩ ra được cách hay này. Không thể nào đánh giá thấp con người Khánh Nam này được rồi.

Không tội ai, chỉ tội Linh với Uyên đang sợ giờ còn sợ hơn gấp bội, người run như cầy sấy rồi đấy. Nói tiếng làm hại nó thế cho oai chứ gan thì cứ như thỏ đế, bé tẹo tèo teo. Nỗi sợ hình như ngày càng chồng chất cao lên sau mỗi câu nói từ miệng Nam thốt ra, quýnh quáng không biết làm gì nên quay sang quở trách lẫn nhau nhầm đỡ rối. Một cách gở rối cũng thật lạ lùng.

"Sao mày không nhắc tao là trong lớp có camera hả Linh? Tao nói rồi, đừng có làm mà không nghe. Giờ thì mày thấy rõ chưa?"

"Tao còn không nhớ thì làm sao mà nhắc mày, đừng có mà phàn nàn nữa, bực quá."

Vốn dĩ Linh chỉ muốn dọa nó một chút cho vui ai ngờ lại làm lớn chuyện đến vậy, đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Mai mốt muốn có làm gì thì Linh phải tốn công xem tử vi ngày hôm đó trước mới được.

Nam thấy mình đã không còn việc gì ở đây nữa nên ra hiệu với Bảo. Hình như cái nháy mắt đã trở thành thông điệp riêng của tụi nó rồi hay sao ấy, chỉ cần nháy nháy mắt vài cái là đối phương sẽ hiểu ý liền. Quả là những cặp đôi tâm đầu ý hợp. Nhưng cũng tùy lúc mà thôi, nhầm lúc cũng nháy một lần mà làm một nẻo.

"Nào mọi người, nhanh chống dọn dẹp cái bãi chiến trường này nào!"

Cái nháy mắt đã có hiệu lực. Nhờ lời cổ động như cái lo phát thanh của Bảo mà mọi người luôn tay luôn chân, cầm chổi cầm cây lau nhà mà lau lau dọn dọn.

Nam đi ra đến chỗ nó, Hân thấy Nam đi ra nên cũng đi vào lớp phụ mọi người dọn dẹp, dù gì thì giáo viên cũng sắp vào lớp để dạy cho tiết đầu tiên rồi. Nói cách khác là Hân nhường chỗ lại cho nam chính an ủi nữ chính nhà ta, nữ phụ Hân xin phép cáo lui không nói trước.

Nam ngồi ngay xuống kế bên. Nó hiện giờ không khóc mà mắt đã đỏ hoe, chỉ thấy buồn buồn.

"An đừng có buồn nữa."

"Nam dịu dàng" chắc đã trở lại nên mới ngọt ngào đến thế. Nó dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn Nam, nước mắt sắp rơi rồi mà lại không rơi. Nam đưa hai tay nhẹ nhàng quẹt qua hai khoé mắt nó, xoa xoa hai cái má, xem mặt nó như cái bánh mà nhào mà nắn. Mắt Nam cũng lại trở nên dịu dàng hẳn, mái tóc đen đung đưa nhẹ nhàng khi làn gió thổi, bồng bềnh.

"Nhưng đó là sách mà Nam đã mua cho An mà..."

"Thôi, để Nam mua sách khác cho An là được mà. An mà buồn nữa thì sẽ trở thành một bà lão xấu xí luôn cho coi."

"Nam cứ trêu An hoài ấy."

"Nam không trêu thì làm sao mà An hết buồn được."

Nam có cái tiệt chiêu này quả là hay hết sẩy. Nhanh như phép màu, nỗi buồn cứ thế không cánh mà bay, mất dạng. Nam thiệt là tốt mà, tốt còn hơn là ông bụt luôn ấy chứ. Vì nhầm lúc nó than với ông bụt mà chẳng thấy ông đâu, chắc ông bận show với nhiều người quá. Cuộc đời quá nhiều điều lầm than nên ông bụt cũng lầm than theo cuộc đời. Thế ai dám nói làm tiên là khỏe? 

Nói thì nói thế thôi, dù gì nó cũng thấy buồn ghê lắm. Nó đâu có làm gì sai đâu, vẫn cười tươi đến mức sắp rụng răng với mọi người kia mà, thật không thể hiểu nổi.Thôi, không buồn nữa mà lòng thấy cứ man man kiểu gì.

Tại thư viện.

Nam bước lại gần bàn máy tính, ghim cái usb vào máy rồi nháy chuột. Một đoạn phim từ từ đang chạy ngang trước mắt Nam. Hình ảnh từ camera rất rõ nét, Nam thấy rõ hành động và biết cả danh tính của người đã gây ra việc này. Nhưng Nam chỉ không ngờ lại là người đó. Tắt máy, chân mày Nam khẽ chau lại và lúc này đang có hàng đống thứ đang vật lộn trong đầu Nam.

Giờ ra về, hầu hết mọi người đã ra khỏi lớp, chỉ trừ bốn đứa tụi nó còn ở lại. Đứa nào mặt cũng căng thẳng, giống con khỉ bị bọn bạn bo xì không cho chơi chung, mặt nhăn đến thế cơ. Đặc biệt là mặt Nam nhìn đăm chiêu, suy nghĩ cái gì đó tập trung lắm.

So sánh với khỉ thì có chút vô duyên nhưng để dễ tưởng tượng ra nên đành chịu mất hình tượng một chút. 

Ôi ôi! Bảo như sắp ngạt thở khi ở trong cái không khí giết người này, phải nghĩ ra trò gì vui vui để khiến mọi người thư giãn một chút mới được.

"A! Có con voi đang bay kìa!"

Bảo chỉ chỉ vào một khoảng không nào đó. Thiệt là tình, giờ này còn giỡn được sao. Bảo bèn quan sát thái độ của mọi người đã khá hơn chút nào chưa. Thấy mọi người chẳng ai quan tâm nên Bảo nín luôn, không nói nữa. Bảo chỉ có ý tốt thôi mà đâu cần cho Bảo ăn bơ thế đâu. Bảo ăn bơ riết rồi cũng tăng lên vài ký rồi này, mọi người vô tâm quá đi thôi.

Tụi nó hồi hộp, mong mỏi không biết thủ phạm là ai và vì sao lại làm việc này. Mọi căng thẳng dường như bị dập tan bởi tiếng cửa mở, tám con mắt tập trung về phía cửa rồi như bị đứng hình vì những gì mình nhìn thấy. Phía sau cửa một cô gái bước vào. Tụi nó như rô-bốt hết pin, tê liệt, không cử động được, hoàn toàn ngây người và đứng như trời trồng giữa lớp.

"Như?!"

Tụi nó hoảng hốt kêu lên, Như bước vào lớp bằng những bước chân rụt rè và đầy sợ hãi. Bốn con rô-bốt nãy giờ vẫn chưa được sạc pin, vẫn bất động. 

"Như để quên đồ gì sao?"

Bảo lên tiếng trước. Có thể thấy người Như đang run lên, mặt lại vô cùng căng thẳng. Thoáng thấy trán Như lấm tấm mồ hôi, giọng lấp ba lấp bấp cả lên, sợ sệt.

"Không…không phải…Như đến đây để nhận tội."

"Hả?!"

Như nói mà mặt vẫn nhìn xuống, Như không có can đảm và càng không muốn bắt gặp ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt cứ nhìn Như đăm đăm từ khi Như mới xuất hiện. Như không biết rõ là của ai, chỉ là linh cảm của Như mách bảo là như thế. Nếu để họ thấy, họ sẽ biết Như đang bối rối đến thế nào, thế là không được.

"An! Như xin lỗi, là Như đã làm việc đó, là Như có lỗi với An. Như xin An hãy bỏ qua cho Như, xin mọi người hãy bỏ qua cho Như. Như hứa lần sao không làm như vậy nữa, Như hứa…"

Nước mắt của Như đã trào ra, lăn dài trên má. Như van xin nó một cách thành thật. Hiện giờ tụi nó cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Trong lớp ai cũng biết, Như là đứa con gái hiền lành, dễ thương, dễ bị ăn hiếp. Một đứa con gái như Như thì làm sao mà lại dám làm ra những việc này? Đó, đó chính là điều khiến tụi nó bất ngờ vì người làm việc này không ai khác ngoài Như. 

Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Như lại làm vậy?

"Như không làm việc này đúng chứ?"

Nam rốt cuộc cũng đã lên tiếng. Từ khi Như bước vào Nam đã thấy có cái gì đó rất lạ ở Như. Không giống Như của ngày thường, ắt hẳn ai cũng sẽ thấy thái độ của Như rất lại, điều đó càng khiến Nam sinh nghi ngờ. Như tránh né ánh mắt của Nam bằng cách quay đi chỗ khác.

"Không, là Như làm! Tại...tại vì Như ghen tỵ với An, nên..."

"Như không cần phải lấp bấp như thế đâu!"

Như sững người, hình như ngày càng bị Nam dồn vào đường cùng một cách không lường trước. Một phần là do thái độ của Như quá lạ, không ai mà lại tự tìm thêm bằng chứng để buộc tội mình cả, điều đó quá vô lí. Như xám cả mặt, trong lòng thầm nghĩ nếu cứ như thế thì sẽ "lộ" mất. Không, Như không được phép làm lộ chuyện này, nếu không thì...Như chẳng dám nghĩ đến cái hậu quả của nó.

"Không tin thì Nam xem usb đi!"

Đúng rồi! Là usb! 

Bao nhiêu kỳ vọng tụi nó đều đặt hết vào người Nam. Một câu nói của Nam thôi, chỉ một câu thôi sẽ quyết định tất cả. Nếu, chỉ là nếu mà thôi. Nếu Như mà là người làm ra việc này thì mọi thứ trên đời sẽ không còn đáng tin nữa.

"Không cần, Nam xem rồi. Quả thật… người đó là Như!"

Lời nói của Nam như ráo nước lạnh, dập tắt tia hy vọng nhỏ nhoi của tụi nó đã tạo ra. Nó đưa mắt thẫn thờ nhìn Như, không tin đây là sự thật. Như nhìn nhẹ nhõm lắm, nhưng đôi mắt ấy lại man mác buồn. Cái thở dài như đã trúc được bao nhiêu buồn phiền trong lòng. Lần này, gương mặt Nam lại căng thẳng hơn. Giọng nói cũng có phần răng đe:

"Nam biết Như không làm, đúng không. Như mà không nói thật là Nam đem usb này nộp cho ban giám hiệu đấy!"

Câu nói có vẻ đột ngột. Nam định làm cái gì thế. Rõ ràng Nam nói nếu chịu gặp Nam nhận lỗi thì Nam sẽ không nộp usb cho ban giám hiệu sao? Nam định làm cái gì thế kia?

Thật là trắng trợn, Nam thật là trắng trợn!

Với cái hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong, Như vô cùng đau khổ. Tưởng chường mình đã thoát nạn nhưng không phải, Như đã bị lừa. Tụi nó chẳng còn mải mai nghĩ đến chuyện ai là thủ phạm nữa. Việc bây giờ là nghĩ xem tại sao Nam hủy bỏ lời hứa của mình như thế, Nam vốn là một người luôn giữ lời hứa kia mà. Khẳng định là Nam có ý đồ gì đó.

Lần này Nam dùng biện pháp mạnh thiệt rồi. Như nắm chặt hai lòng bàn tay làm mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, người khẽ run lên theo từng tiếng nấc, rồi vỡ òa. 

"Như không có làm…hu…hu"

Như khóc như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo. Thấy chưa, tụi nó biết mà, đứa hiền lành hơn cục đất như Như thì không thể nào làm ra cái chuyện này được. Ổn ổn, chúng ta có thể tin vào cái thế giới này rồi. Nhờ Nam, nhờ những lời đe dọa đó mà Như mới dám nói thật lòng. 

"Ai đã kêu Như làm việc này?"

Giọt nước mắt của Như rơi xuống lã chã, lấy tay quẹt nước mắt đang tuôn như mưa. Bằng cái giọng nghèn nghẹn, Như ngước lên trả lời câu hỏi của Hân.

"Là Linh! Linh nói nếu Như không làm thì Linh sẽ kêu các bạn trong lớp cô lập Như cho đến cuối cấp. Khi nghe được những lời đó Như rất sợ, cũng rất ghét bị mọi người bắt nạt lắm rồi. Vì sợ quá nên Như mới làm như thế. Làm ơn, An tha lỗi cho Như, mọi người tha lỗi cho Như…"

Như cúi đầu như tạ tôi, mắt đã đỏ hết lên. Nó thấy thương Như quá, chắc thời gian qua Như đã buồn lắm. Tính Như lại nhút nhát nên khó mà mở lời làm quen. Nó vuốt lại tóc Như, chấp nhận lời xin lỗi.

"Được rồi, An tha lỗi cho Như đấy! Nếu lần sau có ai ăn hiếp Như thì cứ nói với tụi An, đừng để bị ăn hiến nữa."

"An...An...hức...hức..."

Không đợi thêm một phút giây nào Như nhào lại ôm chấm lấy cổ nó. May là nó đứng vững không thôi là đã té lăn ra sàn. Như đang thấy hạnh phúc lắm, mừng lắm. Như còn chẳng tin được là An sẽ tha thứ cho Như, huống gì tới việc coi Như là bạn. Sau tất cả, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, tụi nó tươi cười chúc mừng An khi làm quen thêm được một cô bạn rất đáng yêu và xinh xắn.

Trái ngược với không khí vui vẻ của nó, Uyên với Linh hiện giờ đang rất căng thẳng. Có thể thấy rõ mặt Uyên chẳng khác nào vừa ăn cả chục trái chanh và chân mày tưởng chừng sẽ dính lại luôn với nhau.

"Tao lo quá mày ạ, lỡ nó khai ra tụi mình thì sao?"

Khi làm điều xấu con người ta thường cảm thấy chọt dạ. Bụng dạ Uyên chẳng yên nổi, cứ lo lắng mãi thế. Ngay từ đầu Uyên cũng đã mờ mờ đoán ra mọi chuyện sẽ thành ra thế này cơ mà, nói mà Linh không chịu nghe. Vẻ mặt của Linh tuy có chút lo lắng nhưng không đến nỗi như Uyên, tìm lời trấn an nhỏ bạn.

"Mày nghĩ nó dám nói hả, nó nhát lắm. Nếu nó có khai thì ai mà tin. Nó là người đã làm hết mọi chuyện, camera cũng đã ghi nhận được đầy đủ hết, mày yên tâm đi!"

"Tao biết nhưng tao vẫn thấy lo. Mà Linh này! Sao mày không thử làm bạn với An đi,tao thấy An hiền mà. Chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao, có thêm một người bạn cũng rất tốt mà?"

"Làm bạn?"

Linh nhìn Uyên như muốn khẳng định lại một lần nữa. Uyên gật đầu cái rụp, khẳng định chắc chắn lời mình nói. Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm bạn với nó, một lần thôi cũng chưa. Điều đó thật sự quá xa vời, Linh có chạy bằng ô tô cũng không thể với tới.

"Ừ, tao biết mày thích Nam. Nhưng mày cũng biết Nam không thích mày rồi còn gì, thế thì sao mày vẫn cứ cố chấp thế?"

"Tao...tao..."

Lòng Linh bị lung lay bởi lời nói của Uyên, thật sự Linh thích Nam lắm, thích lắm. Nhưng Nam thì không hề thích Linh mới khổ. Linh thấy ghen tỵ với nó ghê lắm cơ, Nam quan tâm nó nhiều ơi là nhiều còn Linh thì chẳng đếm xỉa tới. Có đứa con gái nào không ghen khi người mình thương nói chuyện với nhỏ khác đâu chứ. Vậy nên mới có chuyện để bàn. Suy nghĩ Linh vẫn còn non nớt, ngây ngô lắm, mọi chuyện chỉ xuất phát từ lòng ghen tỵ mà thôi. Sẽ có một ngày Linh suy nghĩ thông suốt và không còn ghét nó nữa, chắc chắn là thế nhưng không phải là lúc này.

"Thôi! Mày đừng có nói nữa, tao không muốn nghe gì đâu!"

Nếu Uyên mà nói thêm nữa chắc Linh sẽ thay đổi ý nghĩ mất. Nó là "tình địch" của Linh kia mà!

"Linh à..."

Vậy thì Uyên cũng đành bó tay chứ sao nữa, có nói gì thì Linh cũng không thèm nghe. Trách Linh cũng trách không được, chỉ có những con người đơn phương thì mới thấu hiểu nỗi lòng của nhau mà thôi. Đúng không? Cách tốt nhất là nên để Linh tự thông suốt thì hơn.

Tại lớp học.

Hôm nay trời đẹp thật, gió thổi man mát, nhè nhẹ. Không gian trong lớp học cũng thoáng mát vô cùng. Thế mà tâm trạng của Nam không được tốt cho mấy bởi ánh nhìn dò xét của Bảo từ nãy đến giờ. Bảo không hề nói một câu nào cả, nhìn nhìn Nam rồi tự cười một cách đểu đểu sao sao. Nam không hơi đâu mà quan tâm tới một đứa như Bảo, dặn bụng là phải phát lờ cái ánh mắt "ớn lạnh" đó đi. Được rồi, xem ai lì hơn ai thì biết!

Cuộc chiến tranh lạnh xảy ra hai người kéo dài vỏn vẹn ba phút hai mươi giây. Thôi thôi, Nam đây xin giơ hai tay lên đầu hàng thua cuộc, công nhận là Bảo lì hơn. Bảo cứ như thế suốt gần một tiếng rồi còn gì. Khuôn mặt Nam khổ sở, mở lời hỏi thằng bạn thân đang có cái ý nghĩ nham hiểm gì đó trong đầu.

"Này, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vậy. Bộ mặt Nam có dính gì sau?"

Đáp trả câu hỏi của Nam, Bảo lắc lắc ngón trỏ qua lại còn miệng làm giả như tiếng chuột kêu.

"No no no, không hề không hề. Nam này, có phải Nam đã rơi vào lưới tình với cô bé hàng xóm rồi hay không đấy?"

Bảo vừa hỏi vừa cười, còn nháy nháy mắt nữa chứ, thấy mà ghê. Nam biết ngay mà, nếu không có gì thì làm sao Bảo lại trưng cái bản mặt thấy ghê nó ra. "Cô bé hàng xóm" còn ai khác nữa ngoài nó. Nam giả bộ làm mặt ngơ, lơ đi chỗ khác.

"Nam không biết gì hết, Bảo đừng có hỏi!"

"Hố hố hố! Thế cơ à, vậy hồi hôm qua có ai vì người ta mà thay đổi một cách ghê gớm thế kia? Nam không cần giấu đâu, thích người ta rồi phải không? Đừng có ngại, có gì thì chuyên gia đây sẽ tư vấn cho."

Bảo nói thế Nam cũng có suy nghĩ đôi chút. Tự hỏi lòng hồi hôm qua mình thật sự như vậy sao? Chuyện của Bảo tự Bảo còn chưa lo xong, huống gì đồi làm chuyên gia cho người khác. Bỏ qua cái thái độ không quan tâm của người đối diện, Bảo vẫn chưa thôi huyên thuyên.

"Nè nè, hôm nay là ngày có mưa sao băng đó nha. Hãy tưởng tượng xem, dưới gốc cây già, hai thân hình nhỏ nhắn đang tựa vào nhau. Ôi! Quả thật là một quang cảnh hữu tình làm rung động lòng người. Khi sao băng vừa vụt qua, chàng liền thầm mong ước. Ước gì nàng mãi mãi bên cạnh ta không xa rời. Sau đó, dưới ánh trăng mờ, chàng sẽ nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ h..."

Tay Nam chặn ngang miệng Bảo ngăn không cho Bảo nói tiếp. Bảo nói như đang nói về một tính ngưỡng thuần khiết nào đó, hai tay chấp lại tự chìm đắm trong trí tưởng tượng phong phú của bản thân. Thật là hết cách với Bảo. Nếu nhà trường có mở khoá "rèn luyện lối suy nghĩ cho học sinh và sinh viên" thì Nam sẽ đăng kí cho Bảo một vé ngay, liền và lập tức.

"Thôi thôi đi ông tướng ạ, làm gì gì mà có mưa sao băng."

"Thật mà, hồi sáng tới giờ Bảo nghe đám con gái bàn tán xông xao cả lên, kênh tin tức người ta cũng có đăng mà. Nam chẳng chịu tin tưởng người ta gì hết. Mà chắc "cô bé hàng xóm" của Nam cũng biết tin rồi, nhìn kìa!"

Nam lần theo hướng tay mà Bảo chỉ cách bàn Nam mấy bàn. Nó đang nói chuyện với Hân và Như bằng đôi mắt sáng lấp lánh, rạng rỡ. Với cái điệu bộ hớn hở thế kia thì Nam đoán mười phần hết chín phần là nó đã biết chuyện.

"Đừng lo chuyện bao đồng nữa, lo mà rủ Ngọc Hân của Bảo đi."

"Chuyện đó thì Nam khỏi nói Bảo cũng biết mà, xem nè!"

Để chứng minh cho lời mình nói, Bảo đứng dậy ngay lập tức không chần chừ, vẫy vẫy tay về phía Hân như người ta đón xe đò.

"Hân ơi! Hân ơi! Tối nay hai đứa mình cùng ngắm mưa sao băng nhé!"

Èo, giọng nói ngọt ngào chưa kìa, Nam nghe mà nổi hết cả da gà. Với cái âm lượng đó thì cả lớp đều nghe thấy. Thay vì quăng cái nhìn sắc lẹm về phiá Bảo, Hân lại mỉm cười một cách bất ngờ không chỉ khiến Bảo xao xuyến tâm can mà mọi người như chứng kiến được sự kiện lạ ngàn năm có một. Tự nhiên Hân dịu dàng với Bảo thế đấy, Bảo chết đây.

"Hân có người xem cùng rồi!"

Bảo thấy có gì đó đang có vết nứt trong lòng. Sao cơ? Hân đã có người xem sao băng cùng rồi! Lòng bảo đau lắm, y như lần Bảo bị đau ruột thừa phải vào việc để mổ gấp, có khi còn đau hơn.

"Là tên nào thế, tên nào lại dám chiếm mất đi cơ hội ngàn năm của Bảo thế?"

Nói thiệt nhé, Bảo mà biết ai dám lấy mất cơ hội quý báu của Bảo là Bảo cho người đó ăn vài cái cốc đầu thay cơm.

"Con cún nhà Hân ấy, Hân bận ngắm sao cùng Bun rồi nên không thể ngắm sao với Bảo được, xin lỗi nhé!"

"Xoảng"

Bảo nghe có tiếng gì đó tan vỡ đâu đây. Đau lòng, đắng cay và hụt hẫng là tâm trạng của Bảo lúc này. Chẳng lẽ Bảo còn thua một con cún hay sao?

Hân ơi sao Hân ác thế? Bảo vừa trông thấu nụ cười thiên thần kia mà. Bảo chắc chắn là không có nhìn lầm đâu. Sao Hân lại phũ phàng vậy, Bảo vừa vui được có vài phút thôi mà.

Con cún nhà Hân thì làm sao mà Bảo cốc đầu nó được. Mày nhé cún, khi nào Bảo đây mà lại nhà Hân chơi thì mi sẽ chết với Bảo. Chuyện là Bảo có được bước qua cổng nhà Hân không mới là vấn đề.

Ui chao! Quả là một chuyện khiến người ta cảm thấy đau lòng. Nam vỗ vỗ vai an ủi bạn mong là Bảo sẽ cảm thấy bớt tổn thương.

Buổi chiều tà, có chiếc xe đạp điện nhỏ đang băng băng trên con đường về nhà. Nó nắm hai bên vạt áo Nam, xiết chặt. Nam dặn nó là phải nắm chặt như thế, phòng hờ lúc Nam thắng gấp khi có xảy ra chuyện gì. Nam lo cho nó đến thế đấy, từ chút từng chút một luôn cơ, sướng thế rồi còn gì. Đa số các bạn nữ trong lớp đều thấy ghen tỵ với nó, chỉ tại nó hơi hờ hợt nên chẳng mấy quan tâm.

Nó ngồi phía sau định nói gì nhưng thôi. Nam biết nó định nói gì mà. Chắc là vụ mưa sao băng gì đấy, ngại ngại nên không dám mở lời trước chứ gì.

"An nè, tối nay An muốn coi mưa sao băng không?"

Mèo không bao giờ chê mỡ, nên nghe có vốn làm ăn ngon lành thế thì sao mà từ chối cho được.

"Có, An muốn coi, An muốn coi!"

"Vậy thì xem An có học bài nhanh không đã!"

Thế là nó đã vác cái mặt háo hức đó về nhà, ngay cả khi tắm hay ăn cơm vẫn không giấu được cái vẻ mặt đó được. Lo mãi mơ tưởng nên nó chẳng để ý toàn bộ mọi người trong bếp đang "ngắm nghía say mê" nó nãy giờ. Thoáng thấy vẻ mặt của nó có vẻ gì bất thường, hiếm khi nào như thế. Cô Hoa cũng tò mò không kém nên quyết định hỏi Nam chứ không hỏi nó, vì chưa chắc gì nó đã trả lời được rõ ràng khi bản thân đang ngập trong sự vui sướng tột cùng.

"Con bé An có gì vui sao mà cứ cười cười mãi thế?"

"Dạ, tại tối nay An được ngắm mưa sao băng nên mới thế đó."

"Thế thì hai đứa định xem ở đâu?"

Ở đâu nhỉ? Thật là một câu hỏi khó. Lúc đầu Nam cũng định bụng là ra công viên ngồi coi, nhưng nhớ sực ra chắc sẽ đông lắm nên sẽ mệt. Coi mưa sao băng là để giải trí thế nên tinh thần cần phải thoải mái thì mới tuyệt. Quay qua quay lại thì Nam vẫn chưa định vị được cái vị trí địa lí nào thích hợp để coi mưa sao băng. Trong lúc đang ngàn cân treo sợi tóc thì dì Thu đã kịp nảy ra một ý tưởng.

"Sao hai đứa không ra vườn mà ngồi coi. Ngoài vườn cũng có một bậc thềm lúc trước thường để cây nhưng bây giờ không dùng nữa. Để cô dọn cho sạch rồi cho hai đứa ngồi, hai đứa thấy thế nào?"

Đề nghị của dì Thu quả là một sáng kiến hay cho lúc này. Không chần chừ gì nữa hai đứa đều đồng thanh "nhất trí!"

Lạ thật, hôm nay tốc độ học bài của hai đứa cũng nhanh hơn đáng kể, nhấp nháy cái đã xong. Bài học ngày mai cũng khá ít, bài tập cũng không nhiều nên không quá khó khăn. Không chừng thầy cô biết hôm nay có mưa sao băng nên mới rộng lượng đến vậy. Thầy cô quả là những người có trái tim nhân hậu và đầy ấm áp mặc dù chỉ "linh nghiệm" trong hoàn cảnh này.

Trước khi đi ra ngắm mưa sao băng, Nam với nó đã mặc áo khoác, quần dài vào và còn chuẩn bị luôn cả nhang muỗi. Vì ngoài vườn lạnh lắm, muỗi lại nhiều nên cần phải phòng thủ. 

Dì Thu nhìn hai đứa một lượt rồi lắc đầu, dì bảo như thế là chưa đủ nên hai đứa đợi dì một chút. Một lúc sau gì quay lại với một tấm chăn lớn trên tay.

"Hai đứa quấn thêm cái này vào cho đỡ lạnh, đỡ bị muỗi cắn, cũng sẽ thấy ấm hơn."

Nó cầm tấm chăn mà thấy cảm động lắm. Dì Thu thiệt là dễ thương, thiệt là tốt. Tuy có hơi kì cục nhưng có ai để ý tới làm gì. Hai đứa đồng lượt cảm ơn rồi phi thẳng ra ngoài vườn. Dì Thu nhìn phía sau hai dáng hình nhỏ nhắn đang khuất dần lòng mỉm cười hiền hậu.

"Tụi nhỏ bây giờ dễ thương thiệt!"