Bé Con Thần Tài Ba Tuổi

Chương 7: Chương 7





Tiểu Kim Quất ôm con mèo, nói bằng chất giọng sữa của mình: "Muốn cầu tiền tài thì nên vào trong điện bái ông Thần Tài, nhìn chằm chằm vào Chiêu Tài cũng vô ích, nó không biết giúp anh giàu lên đâu.

"Sự chú ý của Tiểu Mãnh chuyển lên trên người Tiểu Kim Quất, không hồ là đứa nhỏ ở trong miếu Thần Tài.

Mở miệng cầu tiền tài, im lặng cũng phát tài, đừng nhìn cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, cô bé vẫn có chút khả năng kinh doanh đấy.

“Mèo mấy tuổi rồi?” Tiểu Mãnh hỏi.

“Ba tuổi.

” Tiểu Kim Quất giơ ba ngón tay lên.

“Em bao nhiêu tuổi?” cậu hỏi lại.

“Em cũng ba tuổi.

” Tiểu Quất nói, ngón tay cũng chưa hạ xuống.


Tiểu Mãnh ngạc nhiên, miếu Thần Tài này đúng thực sự có chút năng lực, lớn nhỏ đều không đơn giản.

Đứa trẻ này thậm chí còn lợi hại hơn, mới ba tuổi đã dám leo lên bậc đá dốc như vậy, lại còn có thể ôm được con mèo to như thế.

Cô bé không phải chỉ ôm một lúc rồi lại bỏ xuống, mà cứ ôm khư khư, hơn nữa còn đứng ôm nữa.

Điều quan trọng hơn là khi cô bé giơ ba ngón tay ra để minh họa, cô bé đã thả một tay ra, nói cách khác, cô bé có thể ôm một con mèo nặng mười cân?Không thể chờ đợi nữa, cậu nhất định phải vào trong điện bái ông Thần Tài đã!Tiểu Mãnh quay người hỏi Vân Ngọc: "Đạo trưởng, đứa bé trời sinh có thần lực sao?"Vân Ngọc mỉm cười nói: "Con bé vừa biết đi đã có thể ôm được Chiêu Tài rồi, cũng chỉ có con bé ôm được Chiêu Tài, còn người khác thì không ôm được.

"Tiểu Mãnh: "!!!"Vừa biết đi đã có thể ôm được con mèo to như vậy sao? Miếu Thần Tài này đúng là rất không đơn giản!Cậu muốn quỳ xuống trước ông Thần Tài thật lâu không đứng dậy!Sau khi Giang Thanh Dương nói chuyện xong với Giang Dực, ông đưa anh vào trong một cái viện.

Bước vào sân, Giang Dực đang cẩn thận quan sát hoàn cảnh sống của em gái mình.

Trong viện có trồng hai cây hoa quế, là cây nguyệt quế đang nở hoa, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Trong sân còn có xích đu và cầu trượt, dưới mái hiên có ngựa gỗ nhỏ và xe gỗ, còn có một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế nhỏ.

Tất cả đều được làm bằng gỗ nguyên khối, được đánh bóng mịn và chỉ phủ một lớp sơn bóng để chống ăn mòn, anh đoán nó được làm thủ công bởi một đạo trưởng nào đó.


Chỉ cần nhìn vào những thứ này, cũng có thể tưởng tượng ra bình thường Tiểu Kim Quất vui vẻ như thế nào.

Tiểu Kim Quất đang chơi đồ chơi với mèo trong nhà thì nghe thấy tiếng bước chân cũng lật đật chạy ra ngoài.

Cô bé đến gần nắm lấy tay Giang Thanh Dương lắc lắc rồi nói: "Sư phụ, chơi với con.

""Được, sư phụ chơi với con.

" Giang Thanh Dương cười rạng rỡ, bế cô bé lên.

Giang Dực: "?"Ông chú cũng có vẻ mặt này sao.

Ở trước mặt anh thì tỏ ra bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhẹ, tư thái của cao nhân.

Nhưng trước mặt em gái lại cười vô cùng vui vẻ.

Đi vào trong nhà, Giang Dực nhìn phòng của Tiểu Kim Quất, đồ trang trí trong phòng đều có màu kẹo ngọt đáng yêu.

Có đủ loại đồ chơi lớn nhỏ, có mấy hộp đựng để đồ, tất cả đồ dùng trong nhà đều được chế tạo thủ công, thậm chí còn có vài con robot thông minh trong trường mầm non, xét về mặt vật chất thì cũng không thua kém gì những đứa trẻ khác.

Giang Dực nghĩ trong lòng, chắc chắn phải trả tiền ba năm nuôi dưỡng này!Giang Thanh Dương chỉ sang Giang Dực ở một bên, nói: "Đây là anh trai của con, tới đón con về nhà.

".