Bé Con Thần Tài Ba Tuổi

Chương 2: Chương 2





Còn có một con mèo béo tròn đi cùng cô bé, nó phụ trách mở đường, chỉ cần có người chặn đường sẽ bị nó đuổi đi.

Hừ hừ, đây là địa bàn của nó, cho nên nó có thể kiêu ngạo!Lại bị chặn đường đi, tiểu mập mạp nhìn về phía người đang chặn đường, nâng lên một cái móng vuốt nho nhỏ vung về phía bên cạnh ý bảo người này tránh ra.

"Meow—"[ Tránh sang một bên đi! ]Đáng tiếc Giang Dực nghe không hiểu tiếng mèo, tầm mắt của anh chỉ chăm chú nhìn về phía Tiểu Kim Quất.

Mặc dù chỉ là cái bóng lưng, nhưng nhìn qua thân hình, cũng có thể biết rõ cô bé có lẽ chỉ khoảng ba tuổi, một bé gái đi xuống bậc thang mà bên cạnh không có người lớn đi theo, rất có thể là đứa bé trong miếu thần tài.

Bé gái ba tuổi, lại là trẻ con trong miếu thần tài, các điều kiện hoàn toàn tương xứng với em gái anh.

Đây chính là em gái anh!Nhìn thấy Giang Dực vẫn không nhường đường, tiểu mập mạp lại vung móng vuốt lên, "Meo——"[ Mau tránh ra, đừng cản đường! ]Giang Dực vẫn là không nhúc nhích, tiểu mập mạp có chút tức giận, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Tiểu mập mạp tên là Chiêu Tài, là con mèo trong miếu thần tài, nó và Tiểu Kim Quất cùng nhau lớn lên, một người một con mèo có thể trao đổi với nhau mà không hề có chướng ngại gì, vừa phát hiện Chiêu Tài tức giận, Tiểu Kim Quất liền quay đầu đi dỗ dành mèo nhỏ trước.


"Miêu Miêu nghe lời, không tức giận, ngoan ngoan.

" Cô bé dùng một tay vuốt vuốt bụng mèo nhỏ, lại dùng chính cái mặt phúng phính của mình dán vào bộ lông xù xù trên mặt Chiêu Tài, lập tức làm cho Chiêu Tài nguôi giận.

Sau khi dỗ dành Miêu Miêu xong, lúc này Tiểu Kim Quất mới ngẩng đầu nhìn về phía người làm Miêu Miêu tức giận.

Người này rất cao, cô bé không có đôi chân dài như anh, vì để thấy rõ mặt của anh, cô bé phải cố sức mà ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhưng vẫn không thấy rõ, anh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đang cảm xúc sôi trào.

Cảm xúc trong đôi mắt này quá phức tạp lại quá mãnh liệt, Tiểu Kim Quất nhìn không hiểu.

Ngẩng đầu lên quá mỏi cổ, Tiểu Kim Quất cúi xuống, ôm mèo dịch sang bên cạnh hai bước.


Anh không muốn nhường đường thì thôi vậy, bé nhường là được.

Ừ ừ, bé là tiểu thần tài trong miếu thần tài, là chủ nhà.

Bé hào phóng, nhường anh khách này một chút!Hốc mắt Giang Dực hơi chua xót, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Kim Quất.

Em gái của anh đã ba tuổi, anh chưa từng gặp cô bé, ngay cả một tấm hình cũng đều không có, mà sau khi nhìn cô bé bước sang một bước kia, là anh biết, cô bé nên có bộ dạng này.

Sau khi Tiểu Kim Quất nói chuyện thì Giang Dực mới lấy lại tinh thần.

Anh ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với cô bé, nhìn nhau vài giây, anh hỏi: "Em là Tiểu Kim Quất sao?"Thanh âm của anh rất nhẹ, giống như rất sợ dọa đến bé.

Tiểu Kim Quất gật đầu, "Anh còn có thể gọi em là tiểu thần tài.

"Có được đáp án chắn chắn, hốc mắt Giang Dực lại là nóng lên một hồi, có dòng chất lỏng nóng hổi trào ra.

Anh giơ tay lên che mắt, "Em khỏe chứ, Tiểu Kim Quất, tiểu tài thần! ! ".