"Sao?" Cố Khái Đường mỉm cười hỏi, "Chọn xong chưa? Tên gì vậy?"
Tiểu Dã liên tục gật đầu, dùng giọng điệu như dâng: "Gọi là.... giống như con vậy, gọi là Tiểu Mãn."
Cố Khái Đường nghĩ thầm "Tiểu Mãn" thì giống con chỗ nào? Nhưng cảm giác được Tiểu Dã chỉ là thuận miệng nói ra như thế, Cố Khái Đường cũng sẽ không bắt bẻ.
Cố Khái Đường hỏi: "Chữ "Mãn" nào nhỉ?"
"Chữ "Mãn" phía dưới có hai con sâu đàn bò ấy ạ."
Thí dụ của Tiểu Dã quá mức trừu tượng, Cố Khái Đường suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được đó là chữ "Mãn" trong "Mỹ Mãn". Nếu như là con gái, gọi là "Tiều Mãn" cũng rất hay, thế nhưng là con trai thì có chút lúng túng.
Nhưng Cố Khái Đường đã nói tên đứa nhỏ sẽ do Tiểu Dã đặt, cũng sẽ không đổi ý, hắn gật đầu, nói: "Được rồi, Tiểu Dã, tự con xoa tóc nhé."
Cho Tiểu Dã tắm xong, Cố Khái Đường chính mình cũng tắm rửa một hồi, khi hắn trở về phòng ngủ liền thấy Đậu Tranh nằm trên gối đầu của hắn, hơn nửa còn lấy tay ôm thật chặc.
Cố Khái Đường vừa lau tóc vừa ngồi lên giường. Đàn ông tóc ngắn, cho dù tắm ướt nhẹp cũng sẽ rất nhanh khô. Không phải là mùa đông, Cố Khái Đường sẽ không dùng đến máy sấy.
Hắn định ngồi bên giường một hồi, chờ tóc khô mới đi ngủ.
Cố Khái Đường vừa ngồi xuống, Đậu Tranh liền chống tay bò đến phía hắn, đồng thời ôm hông Cố Khái Đường, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ. Đậu Tranh đem mặt dán lên phía sau lưng Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường buông khăn tắm ra, cúi đầu cầm tay Đậu Tranh, hỏi: "Còn quậy nữa, em không buồn ngủ à?"
"Thấy anh sẽ không mệt."
"..."
Gần đây Đậu Tranh đều rất thích trêu chọc Cố Khái Đường, lúc vào cửa cũng vậy, tìm một cái chìa khóa, lại cố ý mò đùi Cố Khái Đường.
Ngực Cố Khái Đường có chút rầu rĩ, đành nói sang chuyện khác, nói: "Chuyện của bà nội có dọa tới Tiểu Dã không?"
Bà nội Cố Khái Đường qua đời thì Tiểu Dã không thấy, nhưng lễ tang sau đó luôn có người khóc thương, không biết Tiểu Dã có sợ không.
Đậu Tranh tùy tiện nói: "Không có, nó còn không hiều chết nghĩa là gì nữa."
Cố Khái Đường nói: "Hy vọng là vậy. Tiểu Dã ngủ một mình được chứ? Nếu không anh qua ngủ với Tiểu Dã nhé."
"Anh nỡ bỏ em sao?" Cố Khái Đường cọ cọ Cố Khái Đường, nói: "Anh bỏ được chứ em không nỡ, em muốn anh chết mất."
Cố Khái Đường biết Đậu Tranh sẽ nói như vậy, hắn an tĩnh một hồi, thấp giọng nói: "....Hôm nay anh đi thăm thầy, ông nói ông có lẽ không có cách nào xuất viện."
"Cái gì?" Đậu Tranh sửng sốt hỏi, "Anh không phải nói tình trạng vẫn tốt sao? Bị bệnh gì mà lại không thể ra khỏi bệnh viện?"
"Là bệnh máu trắng, bây giờ đã tìm ra người cho tủy thích hợp, nhưng tình trạng tinh thần của thầy anh không tốt lắm." Cố Khái Đường thở dài, nói ra ý của mình, "Nếu như ông ấy không qua được... anh sẽ không học tiến sĩ."
Đậu Tranh kinh ngạc nói: "Không học tiến sĩ? Ra ngoài làm việc sao?"
"Ừ."
Trăm cái vô dụng chính là thư sinh, lời này đặt ở đây lập tức cũng có chút đạo lý. Mỗi tháng Cố Khái Đường sẽ được hụ cấp bảy tám trăm tệ, mua mấy cuốn sách là hết sạch, tương đương với người không có thu nhập, nếu cần ba mẹ sẽ cho hắn tiền. Học tiến sĩ phụ cấp sẽ cao hơn, nhưng cũng chẳng khác gì nhiều. Trước kia Cố Khái Đường một thân một mình, dựa vào kinh tế trong nhà, muốn tiếp tục học tập cũng chẳng cần suy tính những chuyện khác. Hiện tại có Đậu Tranh và Tiểu Dã, gia đình càng thêm viên mãn, chuyện cần phải suy tính chính là vấn đề chi tiêu, nhất định phải đối mặt.
Cố Khái Đường không muốn để cho Đậu Tranh mất tự nhiên, cho nên mới lấy lý do Lưu Hạo Nhiên bị bệnh nói ra như thế.
"Vì sao không học nữa?"
"Theo thầy Lưu quen rồi, anh không muốn đổi nữa."
Đậu Tranh hiểu được, y suy nghĩ một chút, nói: "Anh muốn làm gì em khẳng định sẽ ủng hộ anh. Bất quá, em muốn anh chọn những gì anh thích."
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chỉ chớp mắt đã tới tháng chính, Tiểu Dã sắp vào tiểu học. Bởi vì Đậu Tranh ở nhà nghỉ ngơi, cho nên Cố Khái Đường và ba mẹ Cố dẫn Tiểu Dã đi báo danh.
Đến trường học, buổi sáng làm lễ khai giảng, buổi chiều bắt đầu đi học. Buổi sáng phụ huynh có thể dự thính, sau khi lễ kết thúc phụ huynh có thể ra về, bữa trưa cũng là trường học hỗ trợ giải quyết.
Hôm nay cũng là ngày Lưu Hạo Nhiên phẫu thuật, Cố Khái Đường dự định sau khi đi ra thì tới bệnh viện thăm ông.
Thầy hiệu trưởng tóc mai đã bạc dõng dạc diễn thuyết, ba mẹ Cố ở phía sau tới lui kiểm tra cặp sách của Tiểu Dã, lầm bầm: "Còn gì chưa mang không? Tiểu Dã hôm nay phải ở trường học cả ngày, đừng để thiếu đồ."
Ba Cố cũng rất khẩn trương, hồi tưởng lại: "Bút máy, máy tính bỏ túi, thước đo, cục gôm... ly nước, đều mang theo rồi."
Mẹ Cố hỏi: "Giấy vệ sinh thì sao?"
"Cũng mang theo rồi."
Thanh âm hai người không nhỏ, Cố Khái Đường cũng không thể không nhắc nhở một chút: "Ba mẹ nhỏ giọng chút, hiệu trưởng còn đang diễn thuyết."
Mẹ Cố gật đầu liên tục, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói mấy câu.
Bà vừa lên tiếng, một vị phụ huynh ở bênh cạnh thử thăm dò vỗ vỗ vai mẹ Cố, hỏi: "Di, bà có phải..."
Người nọ thoáng chốc không thể nhớ ra tên mẹ Cố, mẹ Cố lại nhận ra đối phương, vui vẻ nói: "Bà..."