Cố Khái Đường đã hẹn với Lưu Hạo Nhiên buổi sáng tới trường chuẩn bị bài tốt nghiệp, dù hắn tới phòng học sớm, lại phát hiện Lưu Hạo Nhiên đã đến.
Hai người nói chuyện tới mười hai giờ, sau khi ăn một bữa cơm, lại tiếp tục nói chuyện hơn ba tiếng.
Khi nói đến kết thúc, Lưu Hạo Nhiên bưng chén trà, uống một ngụm lớn, ông miệng đắng lưỡi khô, một lát sau mới khôi phục lại bình thường.
Ông nói: "Nghiên cứu sinh tối nay còn phải họp, nhanh nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Khái Đường "Dạ" một tiếng, cầm lấy ba lô, nói: "Thầy ơi, em về nhà trước."
Lưu Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Cố Khái Đường nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ, hắn nói: "Trong nhà em có chuyện."
"Việc gấp sao? Vậy tối nay xin nghỉ đi."
"Không được, vì đã nói trước em sẽ lên báo cáo, xin nghỉ sẽ không phải lắm."
Lưu Hạo Nhiên phất tay một cái: "Vậy đi nhanh đi."
Tâm tình Cố Khái Đường rất tốt, nghĩ, bây giờ đi về còn có thể ăn cơm với Đậu Tranh.
Hắn và Lưu Hạo Nhiên nói chuyện biểu hiện rất bình thường, không bị phát hiện ra một chút dị trạng nào. Nhưng trên thực tế, Cố Khái Đường cảm giác được có nhiều chỗ đã không như trước.
Hắn phát hiện thì ra bản thân không phải hoàn toàn bình tĩnh, lãnh đạm. Cố Khái Đường cũng có một mặt nhiệt tình.
Trước hắn có lúc nói chuyện với Đậu Tranh, Đậu Tranh hỏi hắn có phải muốn nuôi y không?
Cố Khái Đường nghĩ y nói rất đúng. Khi ở cùng với Đậu Tranh, Cố Khái Đường có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như trở về với thời niên thiếu, một lần gặp lại con cún nhỏ đi lạc theo mình về nhà, mà lần này, Cố Khái Đường cuối cùng cũng có khả năng chăm sóc Đậu Tranh, mang Đậu Tranh về nhà. Sau đó, người này chính là của hắn rồi.
Cố Khái Đường sau khi về đến nhà, liếc mắt liền phát hiện bữa cơm trên bàn từ sáng vẫn còn nguyên. Hắn ngẩn ra, đi tới phòng ngủ, nhìn thấy Đậu Tranh còn nằm lỳ trên giường, thoạt nhìn tựa hồ một ngày đêm chưa rời giường.
Trời có chút tối, Cố Khái Đường cúi người, mở đèn nhỏ nhất, lắc lắc vai Đậu Tranh, gọi: "Đậu Tranh, dậy đi."
Đậu Tranh phát ra thanh âm mơ hồ, thấy trước mặt là Cố Khái Đường, liền vươn tay ôm hắn, kéo thân thể tựa lên người Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường còn chưa kịp thay quần áo, áo khoác bị gió lạnh thổi qua, có chút lạnh lẽo, nhưng Đậu Tranh không ngại, y treo trên người Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đành động thủ cởi áo khoát, chỉ chừa một lớp áo len trên người, hắn hỏi: "Em chưa ăn cơm phải không?"
Hai mắt Đậu Tranh sưng húp, rũ mi mắt xuống, hữu khí vô lực "Ừ" một tiếng.
"Mau đứng lên," Cố Khái Đường nói, "Em muốn ăn gì?"
Đậu Tranh tựa trên người Cố Khái Đường, trầm mặc một chút, thanh âm khàn khàn nói: "Anh thao em thành như vậy còn chạy, còn chạy, em tỉnh lại đều không thấy anh đâu."
Cố Khái Đường dở khóc dở cười, hắn cuốt ve mái tóc xoăn của Đậu Tranh, nói: "Lúc sáng anh đi đã nói với em rồi."
"Ôi chao?" Đậu Tranh sửng sốt, không nhúc nhích, y ngửi mùi trên người Cố Khái Đường, mí mắt rất trầm, lại như sắp ngủ.
Cố Khái Đường lại lay lay vai y, nói: "Đừng ngủ nữa, dậy rửa mặt nhanh lên, em muốn ăn gì?"
"Ăn... ăn mì," Đậu Tranh nói, "Anh đợi một lát, em đi nấu."
Phía sau Đậu Tranh đã hết đau, chỉ có chút tê dại, giống như có cái gì đó còn ở bên trong. Y khởi động thân thể, từ trên giường đứng lên, mặc xong quần áo lại đến phòng vệ sinh rửa mặt, nỗ lực để dáng đi của mình bình thường một chút, nhưng Cố Khái Đường nhìn từ phía sau, lại nhịn không được muốn cười.
Mặc dù Đậu Tranh nói để y nấu, nhưng Cố Khái Đường vẫn đi tới phòng bếp, mở bếp gas.
Chờ nước sôi thì Đậu Tranh đã rửa mặt sạch sẽ, khập khiễng đi tới phía sau Cố Khái Đường, vươn tay ôm hông hắn.
Cố Khái Đường bỏ rau vào trong nồi, nói: "Đừng quậy."
Đậu Tranh ở trên lưng Cố Khái Đường lắc lắc đầu.
Cố Khái Đường dừng một chút, hỏi: "Đậu Tranh, hình xăm trên người em là chuyện gì?"
Đậu Tranh sửng sốt một chút, vội vã giải thích: "Em, em nói em muốn đi xóa hình xăm, không hải lừa anh. Nhưng hôm nay không phải không xuống giường được sao, ngay cả đi làm cũng không đi."
"Không phải chuyện này," Cố Khái Đường xoay người, cúi đầu nhìn mặt Đậu Tranh, nói, "Anh hỏi em là chuyện khi chúng ta học cao trung."
"..." Đậu Tranh nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương, y cắn răng, nói, "Được rồi, khi đó là em không hiểu chuyện."
Cố Khái Đường hỏi: "Tại sao? Nói rõ ràng đi."
"Anh." Đậu Tranh mất tự nhiên ngắt lời, nhỏ giọng nói, "Không được tức giận."
"Anh không tức giận." Cố Khái Đường nói, "Em nói đi."
"..." Đậu Tranh trầm mặc một hồi, dùng một loại biểu tình bi tráng, nói, "Anh bị bỏ thuốc."
"...?"
"Bất quá không hải em làm, là Mẫn Mẫn." Đậu Tranh tay chân luống cuống, nói, "Cô ấy, cô ấy, cô ấy... Được rồi, tóm lại là như vậy."
Cố Khái Đường nhíu mày, hắn lập tức nhớ tới lần trước họp lớp gặp phải Mẫn Mẫn, hiểu rõ nói: "Năm đó tốt nghiệm cấp ba, Mẫn Mẫn bỏ thuốc anh, sau đó anh ngủ với em một lần. Đúng rồi, khi đó anh còn uống rượu, cho nên khi đó mới không nhớ rõ, có phải không?"
Đậu Tranh do dự một chút, gật đầu.
Cố Khái Đường nói: "Quả nhiên là em. Trách không được anh luôn mơ thấy em."
"... Đương nhiên là em rồi," Đậu Tranh nói, "Anh không phải đã sớm biết sao?"
"Không, hôm qua anh mới phát hiện," Cố Khái Đường nghiêm nghị nói, "Đậu Tranh, em làm thế là không đúng, bất quá anh cũng không truy cứu."
"...?" Đậu Tranh vẻ mặt mờ mịt.
Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm nói: "May mà là em."
Hắn vươn tay chạm vào ngực Đậu Tranh, hỏi: "Sao lại xăm hình này."
Không đợi Đậu Tranh đáp lại, Cố Khái Đường tiếp tục hỏi: "Lúc học cấp ba em đã thích anh sao?"
Đậu Tranh có chút ngơ ngẩn, y lầm bầm: "Hôm qua mới phát hiện?"
Đậu Tranh giương mắt, nhìn Cố Khái Đường, mở miệng hỏi: "Hôm qua mới phát hiện? Anh cho rằng Tiểu Dã từ đâu tới."
Cố Khái Đường ngẩn ra, mím môi không trả lời.
Đậu Tranh nói: "Anh cho rằng con trai anh từ đâu tời?"
Cố Khái Đường kinh ngạc nhìn Đậu Tranh.
Câu hỏi của Đậu Tranh nằm ngoài dự liệu của Cố Khái Đường. Bởi vì lập trường của hai người hoàn toàn bất đồng, liên tục thử thăm dò đối phương, nhưng những lời này của Đậu Tranh, thoáng chốc khiến Cố Khái Đường hiểu ra điều gì đó.
Canh nóng sôi trào bốc lên bong bóng nước, đem tư tưởng của Cố Khái Đường kéo lại. Cố Khái Đường xoay người, lầm cái muôi, bỏ vào nồi nhẹ nhành khuấy.
Hắn cúi đầu, tim đập rộn lên, têm mặt lại không lộ vẻ gì.
Đậu Tranh đứng một bên, nhìn Cố Khái Đường làm việc, chẳng biết làm sao cho phải.
Y nói: "Tiểu Dã là em sinh ra, anh không phải đã từng hỏi em sao?"
Tay Cố Khái Đường run lên, kinh ngạc nói: "Tiểu Dã là do em sinh?"
"..."
"Là ý đó sao?" Cố Khái Đường tắt lửa, không còn tâm tư nấu gì nữa, hắn nói: "Nhưng em là nam mà."
Đậu Tranh cúi đầu, một lúc lâu không nói nên lời.
Cố Khái Đường cũng không biết nên làm gì, hắn tựa lên kệ bếp, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Trách không được, Cố Khái Đường nghĩ, trách không được Tiểu Dã lại giống mình đến thế.
Tiểu Dã đúng là con hắn, không phải là người phụ nữ nào khác, đối phương chính là Đậu Tranh. Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, khiến cho Cố Khái Đường thấy hoảng hốt, không bằng nói là kinh ngạc sung sướng.
Chính là quá đột ngột, Cố Khái Đường có chút không phản ứng kịp.
Trước đây mỗi lần thấy Tiểu Dã, Cố Khái Đường đều có một loại xúc động mãnh liệt muốn nuôi đứa bé. Nhưng trước đây hắn không có cách nào cương được, nên cho rằng đời này không thể có con cái.
Nhưng sau khi gặp Đậu Tranh, lại cảm thấy có thể coi Tiểu Dã như con ruột mà nuôi nấng, ai ngờ hiện tại lại cho hắn biết Tiểu Dã chính là con trai mình.
Cố Khái Đường buông một tiếng nhỏ đến không ai nghe, nói: "Thảo nào, anh vốn cảm thấy em không hợp điều kiện nhận nuôi."
Đậu Tranh cũng hiểu, y nói: "Anh cho rằng Tiểu Dã là do em nhặt được."
"Trước đây đúng là nghĩ như thế."
Đậu Tranh trầm mặc một hồi, nói: "Anh có gì muốn hỏi không?"
"Muốn hỏi nhiều lắm, nhưng lại không biết hỏi gì trước."
Giọng của Đậu Tranh cũng nghẹn lại, y nói: "Vậy em hỏi anh trước."
"Em hỏi đi."
"Anh nghĩ em quái dị sao?" Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường, dùng một loại thanh âm yếu ớt hỏi, "... Còn, còn muốn em không?"
Cố Khái Đường nắm lấy tay Đậu Tranh, nói: "Muốn."
Thân thể Đậu Tranh căng cứng, tinh thần khẩn trương cao độ, nghe xong lời nay, cả người đều buông lỏng.
Y chen tới trước mặt Cố Khái Đường, mở bếp gas, dùng đũa khuấy mì trong nồi. Bởi vì quá kích động, tay Đậu Tranh còn có chút run rẩy.
Cố Khái Đường dừng một chút, đặt cằm trên vai Đậu Tranh.
Hắn vẫn không tin nổi nói: "Tiểu Dã là con anh."
Đậu Tranh không hé răng.
"..." Cố Khái Đường tỉ mỉ hồi tưởng lại một chút, tìm ra chỗ cảm thấy không đúng, hắn nói: "Ba mẹ cũng biết chuyên này? Tại sao không nói cho anh?"
Đậu Tranh nói: "Không phải không nói cho anh, em nghĩ anh đã biết. Lúc chúng ta đốt pháo đêm giao thừa, anh đã nói với em, Tiểu Dã là con anh...."
Cố Khái Đường nói: "Anh lý giải sai rồi, em cũng hiểu sai rồi. Bất quá, ba mẹ sao lại biết?"
Đậu Tranh nói: "Mẹ hỏi em, em nói."
Cố Khái Đường há miệng, hắn không có cách nào hình dung tâm tình lúc này. Kinh ngạc, hưng phấn, đều có, nhưng nói tóm lại, Cố Khái Đường cảm thấy một loại bình thản.
Rất bình thản.
Bởi vì Cố Khái Đường đã sớm đem Tiểu Dã trở thành con ruột của mình mà đối đãi. Hắn chấp nhận chịu trách nhiệm.
Cố Khái Đường nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói với Đậu Tranh: "Có thể sinh một lần, tối hôm qua... thật xin lỗi, anh còn tưởng em nói đùa..."
Đậu Tranh khoát khoát tay: "Không sao cả."
Cố Khái Đường do dự nói: "Em nghe này, anh hỏi em, tại sao chúng ta lại có Tiểu Dã?"
"Không có gì cả," Đậu Tranh nói, "Bởi vì em là quái nhân."
Cố Khái Đường nhíu mày, "Em đừng nói như thế."
"Chính là như vậy." Đậu Tranh tắt bếp, múc mì ra hai bát, y nói, "Ở quê em hoàn cảnh không tốt, người ở đó cũng có chút dị tật, rất bình thường. Ngày mai em đi bệnh viện, mua chút thuốc tránh thai, bất quá cũng không biết có tác dụng không, hơn nữa em...."
"Anh không phải ý này," Cố Khái Đường ngắt lời y, hỏi, "Em giận à?"
Đậu Tranh lấy tay che mắt, miễn cưỡng cười cười: "Không có... có Tiểu Dã rất tốt, em sẽ không để người ta chỉ trỏ anh. Anh yên tâm, em biết cân nhắc."
Cố Khái Đường kéo tay Đậu Tranh, không biết nên nói gì.
Hắn nghĩ Đậu Tranh có lẽ không phải tức giận, mà là sợ hãi.
Cố Khái Đường hôn gò má Đậu Tranh, ghé vào bên tai y, nói:
"Anh không để ý người khác."
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "... Vẫn là thuận theo tự nhiên đi."