Mùa xuân Bắc Kinh tới trễ, hơn nửa chỉ trong một thời gian ngắn.
Đã đến tháng tư, gió thổi ở trên mặt người như dao cắt. Ăn cơm xong, từ nhà hàng đi ra, đoạn đường đến chỗ để xe, Cố Khái Đường nghĩ, mùa đông nơi này quả thực dài dằng dặc.
Lúc Đậu Tranh đi ra cửa không mặc áo khoác, y là kiểu người không sợ lạnh nhưng rất sợ nóng.
Cố Khái Đường nhìn y bị gió thổi đến nheo mắt, liền cởi nút áo khoác nói: "Em mặc vào đi, Đậu Tranh."
Nói xong, liền cởi áo, muốn khoác lên người Đậu Tranh.
Đậu Tranh sửng sốt, nhìn Cố Khái Đường chỉ khoác áo mỏng manh, vội vàng dùng tay ngăn lại, nói: "Không cần không cần, em một chút cũng không thấy lạnh.
Thế nhưng bàn tay ngăn lại Cố Khái Đường lại lạnh lẽo một mảnh.
Cố Khái Đường nói: "Nhanh lên, sắp tới chỗ xe rồi."
"Em thực sự không lạnh." Đậu Tranh từ chối nói.
Cố Khái Đường cố ý muốn nhường áo cho Đậu Tranh, hắn nói: "Tay em rất lạnh."
Đậu Tranh nóng nảy, y dùng thanh âm rất lớn rống: "Em chính là không lanh! Nếu em lạnh sẽ mượn áo, anh mặt vào nhanh lên!"
Một tiếng này to vô cùng, Cố Khái Đường thiếu chút nữa là cho rằng y giận thật, những người xung quanh cúi đầu đi qua, cũng không khỏi quay lại nhìn, hiểu lầm là hai người đang cãi nhau, thậm chí còn cho rằng sắp có đánh nhau rồi.
Cố Khái Đường: "..."
Hắn gật đầu, không nói gì nữa, nhưng cũng không mặc vào, mà đem áo khoác treo trên cánh tay.
Đậu Tranh lấy xuống, kiên quyết khoác lên người Cố Khái Đường.
"Em..."
"Em thực sự không lạnh. Lúc nãy ở trong quán ăn xong còn toát mồ hôi." Thanh âm Đậu Tranh thấp xuống, tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói, "... Cảm ơn, thế nhưng em vẫn sợ anh bị cảm mạo."
Cố Khái Đường trầm mặc.
Đậu Tranh nhìn hắn hình như có chút mất hứng, y vội vã gãi đầu, nói: "Em, em chính là không cần."
Y vươn tay nắm lấy cánh tay Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì em," Đậu Tranh nói, "Không muốn gây thêm phiền toái cho anh."
"... Em không có phiền gì hết." Cố Khái Đường thở dài.
Đậu Tranh lần mò ngón tay, cùng Cố Khái Đường mười ngón giao hòa.
Gió quá lớn, lại lạnh, tay hai người đều một mảnh lạnh lẽo, nhưng vừa nắm lấy nhau, trong phút chốc dường như chỉ còn ấm áp.
Đậu Tranh nói: "Cũng là vì em muốn đối tốt với anh."
Cố Khái Đường cười cười, hắn nói: "Đã như vậy, lần sau phải nhớ mặc áo khoác đấy."
Bọn họ đi tới mấy bước, đến gần bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe lớn như vậy, chỉ có một ngọn đèn lớn chính giữa. Ánh sáng yếu ớt hầu như không nhìn rõ được mặt đường. Hai người một trước một sau mò mẫm đi về phía trước, trời tối như thế, cũng không ai đề cập đến chuyện mở điện thoại ra chiếu sáng.
Bọn họ, hình như một chút cũng không gấp gáp.
Một lát sau, đi vào trong xe, đóng cửa lại, Cố Khái Đường lẳng lặng ngồi đó, cũng không lấy chìa khóa xe ra.
Đậu Tranh ngồi ở ghế phó lái, y nghiêng đầu qua chỗ khác, mắt thích ứng với mảnh đen tối xung quanh, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, y nhìn gương mặt Cố Khái Đường.
Sau đó hai người rất tự nhiên âm ấp, hôn môi.
Hình như trong nháy mắt liền trở nên khô nóng, có chút xúc động muốn cởi áo.
Cố Khái Đường chính là vô thức tham nhập vào bên trong quần áo Đậu Tranh, nhưng vạt áo Đậu Tranh nhét vào trong quần, Cố Khái Đường liền vươn tay tháo thắt lưng Đậu Tranh.
Đậu Tranh "ân" một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Cố Khái Đường, khi đai lưng bị cởi ra, y cúi đầu nhìn tay Cố Khái Đường, hỏi: "Ở... Ở đây luôn sao?"
Cố Khái Đường hỏi lại: "Có thể chứ?"
"Có thể," Đậu Tranh nuốt nước bọt, y nói, "Tất cả nghe theo anh."
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Hay là về nhà trước đi."
Đậu Tranh bắt lại tay Cố Khái Đường, ở lòng bàn tay hắn hôn mấy cái, y nói: "Không sao cả, em không nhịn được."
Nói xong y đột nhiên nhớ tới điều gì, vươn tay sờ soạng hạ thể Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường để mặc cho y sờ nén.
Hô hấp của hai người đồng thời trở nên gấp gáp.
Đậu Tranh hung hăng hít vào một hơi, sau đó vội vàng chặn lại môi Cố Khái Đường, y nắm lấy tóc Cố Khái Đường, cố sức đẩy vào, giống như muốn đem hắn kéo vào thân thể mình vậy.
Cố Khái Đường cơ hồ cảm nhận được sự gấp gáp của Đậu Tranh, lấy tay cách quần áo sờ soạng ngực, bụng dưới của y, sau đó chậm rãi đè lại nơi đang phồng lên kia.
Đậu Tranh cơ hồ là rên rỉ lớn tiếng, y ngửa đầu, hai đùi kẹp chặt vào nhau.
Nghe thanh âm của y, Cố Khái Đường cảm thấy mồ hôi chảy dài trên trán, hắn cũng không tính toán mạnh yếu mà xoa nén nơi mẫn cảm của Đậu Tranh, một lát sau, ngón tay lục lọi bên trong quần áo, ở chỗ đầu v* bên trái của Đậu Tranh ngắt một cái.
Đậu Tranh hung hăng run rẩy, giơ cao thắt lưng, bả vai đụng vào thân thể Cố Khái Đường, thanh âm khàn khàn chửi vài tiếng.
Cố Khái Đường cũng không biết tại sao y lại chửi thô tục như thế, hắn bị phản ứng kịch liệt của Đậu Tranh làm cho hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bắt kịp, há miệng ngậm lấy lỗ tai y.
Lỗ tai Đậu Tranh ban đầu lạnh lẽo, nhưng rất nhanh bị nhiệt hun nóng, Cố Khái Đường vừa cắn vừa vân vê ngực y. Kinh nghiệm của Cố Khái Đường là số không, cho nên lúc cùng Lưu Hạo Nhiên xuất ngoại có nghiên cứu qua một số video quan hệ đồng tính nam trên mạng, xem nhiều tư liệu như vậy để lựa chọn phương thức tiền diễn thích hợp nhất cho bọn họ, hắn cũng suy nghĩ rất nhiều lần, cho nên hành động sạch sẽ lưu loát.
Thế nhưng Cố Khái Đường không nghĩ tới Đậu Tranh vậy mà không chịu nổi trêu chọc, lúc y bị Cố Khái Đường liếm vành tai, liền vươn tay ma sát hạ thể của mình, thoáng chốc đã làm ướt quần lót.
Cố Khái Đường hết sức kinh ngạc, bởi vì hắn còn chưa kịp ra tay.
Mặt Đậu Tranh đỏ bừng, tâm tình của y quá kích động, giọng nói cũng có chút run run: "Em cũng giúp anh... làm xong rồi về."
Cố Khái Đường nói: "Anh không sao."
Hắn rút hai tờ khăn giấy, giúp Đậu Tranh lau sạch tay, sau đó bắt đầu lái xe.
Cuối cùng cũng đến tiều khu Minh Châu, lúc xuống xe hai chân đều nhũn, y kéo tay Cố Khái Đường, lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt.
Tiến vào thang máy bốn phía đều là gương, Cố Khái Đường nhìn viền mắt Đậu Tranh đã đỏ bừng, vẫn là không nhịn được kéo Đậu Tranh qua, sau đó cúi đầu hồn Đậu Tranh một cái.
Cơ hồ lúc Cố Khái Đường khom lưng, Đậu Tranh liền vươn tay ôm hông Cố Khái Đường, hai người lồng ngực dính liền nhau, có thể nghe trái tim đối phương đập bang bang.
Đậu Tranh nói: "Nhanh lên một chút... thao, em muốn chết rồi."
Cố Khái Đường: "..."
Cố Khái Đường: "Nơi này có người theo dõi."
"em biết," Đậu Tranh gấp đến độ đỏ con mắt, nhìn chằm chằm số tầng, hận không thể mọc hai cánh bay lên tầng mười. "Em chính là muốn phá luôn cái thang máy này."
Cho dù em có phá hỏng thang máy cũng không thể nhanh hơn được đâu.
Thật vất vả lên đến tân mười, liền thời gian mở cửa bảo hộ ngắn ngủi cũng chờ không được.
Trong phòng khách một mảnh hắc ám, lại không ai muốn mở đèn.
Hai người đàn ông thân hình cao lớn, ôm chặc lấy nhau, hơi thở hào hển phả trên mặt đối phương.
Cố Khái Đường ôm lưng Đậu Tranh, đột nhiên cảm thấy thân thể y chấn động, không tự chủ nhìn về phía sau. Cố Khái Đường biết y vấp vào bậc thang, muốn kéo y lại, nhưng cũng bị túm ngã.
Đậu Tranh bị Cố Khái Đường đặt dưới thân, y rên rỉ một tiếng mắng: "ĐM..."
Cố Khái Đường vội vã chống tay lên, hỏi: "Đụng vào đầu rồi sao?"
"Không có," Đậu Tranh nằm ngửa, uốn éo trên sàn nhà, nói: "Đừng để y, nhanh lên! Em chịu không nổi..."
Y giống như ăn thuốc kích dịch, bị kích thích đến tình trạng này, Cố Khái Đường nắm quần Đậu Tranh, hỏi: "Em có thuốc bôi trơn không?"
Đậu Tranh sửng sốt nói: "Không có."
"Bao cao su thì sao?"
"... Không có."
"Làm sao đây?" Cố Khái Đường nói, "Anh cũng không chuẩn bị."
Mặc dù ở đây rất tối, căn bản nhìn không thấy, nhưng Đậu Tranh vẫn giơ tay che mặt. Mặt y thoáng chốc nóng cháy, hầu kết cũng nghẹn lại: "Anh... đừng.... cứ đi vào... là được."
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, cầm lấy tay Đậu Tranh, kéo lên, nói: "Đi, đến phòng tắm."
Ánh sáng vàng đục, hơi nước nóng hổi.
Bởi vì tâm tình quá kích động, sau khi rời ra, hai người mới miến cưỡng lấy lại lý trí.
Cố Khái Đường khoanh tay, lôi vạt áo, cấp tốc cởi ra, sau đó khom người cởi quần lóc.
Cố Khái Đường mặc trên người là áo lông, cởi ra tương đối phiền hức, hắn vừa cởi nút áo, vừa giương mắt nhìn Đậu Tranh.
Đậu Tranh thở dốc nặng nề, lồng ngực phập phồng, từng bước một đi về phía hắn.
Thấy được thân thể người nọ, Cố Khái Đường mở to hai mắt, vươn tay sờ soạn trước ngực Đậu Tranh.
Đậu Tranh run lên một cái, nhắm mặt lại, cũng không giận dữ, tùy ý để Cố Khái Đường chạm vào.
Hình xăm này...
Cố Khái Đường nhìn thấy trước ngực Đậu Tranh xăm một đóa hải đường tinh xảo, hoa nở rộ động nhân. Hình xăm này, rất giống hình xăm trong giấc mộng kỳ quái của hắn.
Không phải dáng dấp mơ hồ trong mơ, đại khái vì trong mơ cự ly quá gần, tạo nên chút ảo giác. Trên thực tế, hình xăm rất nhỏ, chưa tới một nắm tay.
Cố Khái Đường biểu tình ngạc nhiên, lầm bầm: "Cái gì?... Vậy mà đúng là em..."
Đậu Tranh cúi đầu nhìn tay Cố Khái Đường, người nọ da dẻ sạch sẽ, ngực đột nhiên có chút uể oải.
Y nói: "Ngày mai em sẽ đi xóa, được không?"
"Tại sao?"
Đậu Tranh nói, "Nhìn như tên côn đồ ấy."
"... Không sao cả," Cố Khái Đường không yên lòng, do dự một chút, hỏi, "Đậu Tranh, anh hỏi em, lúc chúng ta tốt nghiệp trung học, có phải từng ngủ với nhau không?"
Đậu Tranh ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Khái Đường, nhẹ nhàng gật đầu.
Y còn tưởng Cố Khái Đường sẽ tính sổ với y, vừa muốn mở miệng giải thích.
Nhưng nhìn thấy biểu tình phức tạp của Cố Khái Đường, cau mày mắt đầu hỏi: "Tại sao?"
Đậu Tranh lắp bắp nói không ra lời, y có chút hoảng sợ nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nói: "Quên đi, sau này hẳn nói."
Đậu Tranh lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm, y cầm tay Cố Khái Đường, kéo hắn vào trong bồn tắm.
"Ào ào..."
Một lượng lớn nước từ trong bồn bị ép chảy ra ngoài, có chút nóng, da Đậu Tranh đỏ lên, đầu v* cứng rắn, đứng thẳng trên ngực.
,ڥD