Quan hệ giữa Cố Khái Đường và Đậu Tranh cuối cùng cũng được người nhà thừa nhận, hai người thật vất vả mới đi đến khổ tận cam lai, theo lý thuyết thì bây giờ đã có thể quang minh chính đại ngọt ngào thân thiết. Nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy.
Bởi vì Cố Khái Đường thật sự quá bận, hắn và Đậu Tranh đều có việc riêng, ban ngày còn phải nhờ mẹ Cố đưa Tiểu Dã đến bệnh viện truyền dịch, buổi tối phải săn sóc bệnh tình của Tiểu Dã, phải luôn có người bên cạnh trông nom, cho nên không có cách nào ngủ cùng nhau.
Qua nửa năm nữa Cố Khái Đường sẽ tốt nghiệp, trước khi tốt nghiệp hắn hi vọng có thể giúp Lưu Hạo Nhiên chỉ dạy Sở Vi, cho Sở Vi một ít cơ sở tri thức về phương diện học tập, bởi vậy bình thường ngoại trừ đến thư viện xem tài liệu, viết tài liệu, cũng bắt đầu phụ đạo cho Sở Vi.
Hắn không có thời gian hẹn hò với Đậu Tranh, điều này làm cho Cố Khái Đường vô cùng tiếc nuối.
Cũng khiến cho Đậu Tranh nghiến răng nghiến lợi.
Trước đó người nhà Cố Khái Đường cự tuyệt quá lợi hại, Đậu Tranh xúc động đi đăng kí lớp học ban đêm, muốn lấy bằng trung cấp, sau đó mới liên thông chuyên ngành.
Nhưng từ sau khi tốt nghiệp trung học Đậu Tranh liền không đụng vào sách vở nửa, buổi tối lúc nghe giảng bài liền mệt mỏi rã rời, có chút tri thức không nắm được, cho nên lúc tiệm xe không có khách y sẽ lấy ra xem, học thuộc mấy câu.
Trưa hôm nay, Đậu Tranh nằm trên ghế trong phòng làm việc của mình, lấy ra một cuốn sách nhỏ, rầm rầm rì rì học bài.
Tên què ở trong hòng làm việc của Đậu Tranh sửa chữa linh kiện, cuối cùng sau khi chuẩn bị xong, gã vỗ vỗ tay, nói với Đậu Tranh: "Anh ba ngày nay đều học đoạn này, tôi nghe cũng muốn thuộc, vậy mà anh còn chưa học xong."
Đậu Tranh mắt sắc như dao bay, mắng: "Ngứa da à?"
Tên què cảm thán: "Anh căn bản không có tướng học hành."
Đậu Tranh ngồi dậy, đem sách trong tay ném vào mặt tên què.
Tên què bị sách đập vào, trên trán đỏ lên một mảng, nhưng cũng chẳng nói gì. Gã khập khiễng đi tới ghế bên kia ngồi xuống, động tác thong thả giống như người ở tuổi xế chiều.
Đậu Tranh nói: "Ai cho cậu ngồi? Đem sách lại đây cho tôi."
Sau khi Đậu Tranh nhận lấy, lại mở ra bắt đầu học thuộc lòng.
Đậu Tranh đến tiệm xe làm việc giống như cá gặp nước. Mùa đông lạnh lẽo, y không cần ra ngoài làm việc, liền làm mấy thứ dễ dàng như thu chi sổ sách, đồng thời căn phòng có trang bị hệ thống sưởi hơi này, đã tính là phòng của y.
Mùa đông năm nay thật sự quá lạnh, Anh Xuyên và Mắt Kính Nhỏ cũng không ở ngoài, sẽ vào trong căn phòng ấm, nhưng lại xa lánh tên què, không cho gã theo vào.
Đậu Tranh có lòng tốt thu lưu tên què, cho phép gã giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của mình sưởi ấm. Nhưng miệng lưỡi của tên què không làm cho người ta thương nổi, nếu như Đậu Tranh không phải người tốt, y nhất định sẽ đuổi gã ra ngoài.
Tên què đứng ở bên đó một hồi lâu, thấy Đậu Tranh không quá tức giận, liền lấy cái ghế đến bên kia, chậm rãi ngồi xuống.
Thanh âm Đậu Tranh đọc bài dừng lại, y nhìn tên què, nói: "Mông cậu còn đau không?"
Lời này nói ra một chút khách khí cũng không có. Phải biết rằng Đậu Tranh căn bản chưa từng cân nhắc tâm tình của tên què.
Tên què gật gật đầu, cười nói: "Còn chút chút."
"Cái gì chút chút." Đậu Tranh bĩu môi, không tin.
Y thấy tên què hôm nay lúc sửa linh kiện thì không dám ngồi xổm, chỉ quỳ trên mặt đất. Mùa đông lạnh như vậy, chân của gã lại có bệnh, quỳ một xíu đã chịu không nổi, liền cởi áo khoác trải trên đất, lạnh đến run rẩy.
Tên què nói: "Anh đã nhìn ra còn đi hỏi tôi?"
Đậu Tranh gật đầu, tiếp tục hỏi tới: "Sao lại như thế? Cậu không phải nói người đàn ông của cậu yêu cậu muốn chết sao? Biết cậu phải đi làm còn thao cậu thành ra như thế."
Tên què: "..."
"Chớ gạt người." Đậu Tranh bắt chéo hai chân, hung hăn chọc tức tên què, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tên què nói: "Tôi gần mười năm nay chưa làm tình, đau chết cũng chịu."
Đậu Tranh nghe được liền nổi trận lôi đình. Y nghĩ tên què này đúng là thiếu đánh, rõ ràng biết Đậu Tranh muốn tìm bất mãn, cũng dám nói ra những lời không thích hợp như thế.
Đậu Tranh tức giận nhìn sách, nhưng lại không có cách nào tập trung tinh thần, y rất muốn đến trường tìm Cố Khái Đường, hơn nữa trong tiệm xe cũng không có ai quản được Đậu Tranh.
Đậu Tranh đứng lên, trong phòng ấm đi tới đi lui. Y hít sâu một hơi, nghĩ đến Cố Khái Đường gần đây bận rộn mỏi mệt, còn muốn dành thời gian đến gặp mình, vẫn là bỏ cuộc.
Tháng tư, ba Cố được điều về công ty Trung Quốc, mọi người đều đến sân bay đón ông, bao gồm cả Đậu Tranh và Tiểu Dã.
Đậu Tranh ôm Tiểu Dã, thấy Cố Khái Đường xin nghỉ tới sân bay, trong lòng rất nhớ nhung, nhịn không được nhích lại.
Cố Khái Đường cười với y, cúi đầu nhìn Tiểu Dã, hỏi: "Tiểu Dã, con đã hết bệnh chưa?"
Mấy ngày truyền dịch, bệnh ho khan của Tiểu Dã đã chuyển biến tốt, buổi tối cũng sẽ không ho đến thức giấc.
Tiểu Dã vươn tay để Cố Khái Đường bế, dựa vào trong lòng thúc phụ, bé nói: "Khỏe rồi ạ."
Cố Khái Đường nói: "Qua một thời gian nữa, chờ thúc phụ hết bận, dẫn con đi chơi."
Tiểu Dã gật đầu nắm lấy vai áo Cố Khái Đường, gấp gáp nói: "Thúc phụ, chờ thúc phụ hết bận thì giúp con xem Quả Đông một chút được không? Nó không sinh em bé, một chút cũng không động."
Ánh mắt Cố Khái Đường có chút ảm đạm, hắn nói: "... Quả Đông, ừm, nó không có chuyện gì. Bất quá con không nên đụng vào nó, chờ thúc phụ về xem nhé."
Tiểu Dã gật đầu.
Người trong sân bay đông đúc, chuyến bay của ba Cố thuận lợi đáp xuống, Cố Khái Đường bế Tiểu Dã chen lên phía trước.
Nghe được thanh âm nói chuyện của Tiểu Dã và Cố Khái Đường, mẹ Cố quay đầu nhìn hai người bọn hắn, lại nhìn một chút Đậu Tranh đứng phía sau. Bà túm ống tay áo Cố Khái Đường, ý bảo có lời muốn nói với hắn.
Cố Khái Đường vội vã khom lưng, đem tai tiến đến bên môi mẹ Cố.
Mẹ Cố oán trách nói: "Con đứa trẻ này."
"...?" Cố Khái Đường nghi hoặc nhìn mẹ Cố.
Mẹ Cố vươn tay xoa xoa lỗ tai Cố Khái Đường, lực đạo không nặng, là một loại oán giận thân mật, bà nói: "Chuyện của Tiểu Dã sao lại không nói cho mẹ?"
Cố Khái Đường hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Còn giả vờ?" Mẹ Cố dừng một chút, thấp giọng nói: "Mẹ biết con không muốn lấy cớ uy hiếp chúng ta, đứa bé này, mẹ sẽ từ từ nói chuyện với ba con. Hai đứa cấp ba đã... còn để Đậu Tranh một mình về quê, con sợ chúng ta nghĩ Đậu Tranh kỳ quái sao?"
Cố Khái Đường ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Mẹ Cố sửng sốt: "Hả? Mẹ đang nói Tiểu Dã."
"Tiểu Dã có chuyện gì?"
"Tiểu Dã nó...."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Dã đã cầm tay Cố Khái Đường, nói: "Thúc phụ, thúc phụ, ông nội tới rồi."
Cố Khái Đường vừa nhìn, quả nhiên thấy một người cao cao gầy gầy, kéo vali, mặt không đổi sắc từ cửa ra máy bay đi ra, Cố Khái Đường vội vã đi tới trước vài bước, định giúp ba mình kéo hành lý.
Mẹ Cố nói: "Là con trai ông này, lão Cố! Lão Cố! Bên này!"
Ba Cố thấy Cố Khái Đường, nhãn thần có chút biến hóa, ông thở dài, đem vali giao cho Cố Khái Đường, sau đó nói: "Để ba bế Tiểu Dã đi."
Tiểu Dã bởi vì gần đây sinh bệnh, có chút gầy, nhưng đứa trẻ năm tuổi không nhẹ, nói không chừng nặng bằng rương hành lý.
Nhưng Cố Khái Đường không cự tuyệt, hắn đáp ứng một tiếng. Lúc Tiểu Dã ôm cổ ba Cố thì Cố Khái Đường biết ba Cố đã muốn đối đãi Tiểu Dã như cháu ruột của mình.
Ba Cố ngủ một ngày một đêm, sau khi điều chỉnh sự lệch múi giờ, lại đến Cố Khái Đường báo tin.
Công ty an bài cho ông một tháng nghỉ ngơi, ba Cố dự định đưa mẹ Cố và Tiểu Dã đi du lịch.
Lúc ba Cố đưa ra đề nghị này với Cố Khái Đường, giải thích nói: "Không phải tháng chín năm sau Tiểu Dã sẽ vào tiều học sao? Không có thời gian chơi nữa, thừa dịp có cơ hội, ba muốn dẫn bé con đi chơi một chút."
Cố Khái Đường nghĩ thầm chuyện bên nhà trẻ thực sự thích hợp sao? Nhưng tính tình ba Cố nói một thì không được hai, ông muốn mang Tiểu Dã đi du lịch, sẽ không quản chuyện nhà trẻ ra sao nữa."
Cố Khái Đường hỏi: "Tiểu Dã đồng ý chưa ạ?"
"Rồi."
"Đậu Tranh thì sao ba?" Cố Khái Đường nghĩ, chuyện này dù sao cũng hải hỏi ý kiến ba ba bé con một chút.
Không ngờ ba Cố liếc mắt nhìn Cố Khái Đường, lưu lại một câu: "Hỏi con cũng không giống hỏi Đậu Tranh sao?"
Nói xong, ba Cố lôi đống quần áo mua cho Tiểu Dã ra, cắt nhãn, đem từng cái từng cái bỏ vào máy giặt.
Cố Khái Đường nghĩ thái độ gần đây của ba Cố với mình, Đậu Tranh và Tiểu Dã có chút kỳ quái.
Trước khi ba Cố về nước, hắn và ông gọi video nói đủ chuyện, còn nghĩ thái độ của ba mình là bất đắc dĩ. Ba Cố hít sâu vài lần, nói; "Khái Đường, ba cũng sợ con luôn..."
Sau đó quay mặt đi chỗ khác, vế sau cũng không nói nên lời.
Thế nhưng hiện tại Cố Khái Đường rõ ràng có thể cảm giác được, sự tiếp nhận và bao dung của ba Cố đối với Tiểu Dã. Ông có thể bỏ thời gian dài ngồi dưới đất cùng Tiểu Dã xếp gỗ, nhìn bé con viết chữ, vẽ tranh, vô cùng kiên nhẫn, cái loại yêu thương tự đáy lòng không che giấu được.
Tuy rằng trước đây Cố Khái Đường đã biết ba Cố rất thương Tiểu Dã, nhưng không nghĩ tới đã đến trình độ này.
Ngay cả Đậu Tranh thỉnh thoảng dạy bảo Tiểu Dã mấy câu, ba Cố cũng sẽ đứng bên cạnh xem tình hình. Nếu như Tiểu Dã rưng rưng nước mắt, sắp khóc lên, ông liền vội vàng xông lên trước, che chở Tiểu Dã.
Cố Khái Đường lắc lắc đầu đi tới thư phòng.
Mẹ Cố nghe tiếng máy giặt chạy, vội vã đi tới nói: "Quần áo của trẻ nhỏ không được giặt bằng máy giặt. Mau đóng lại, để tôi làm cho."
"Ừ." Ba Cố gật đầu, nghĩ tới gì đó, lại nói: "Chuyện này nó cũng giấu thật kỹ, đến cả Khái Mai cũng không nói."
Mẹ Cố nói: "Chắc nó sợ ông không xuống đài được."
Ba Cố trầm mặc, ông nhìn vợ mình, đột nhiên hỏi: "Tôi có phải đối với Khái Đường quá nghiêm khắc hay không?"
"Ai..." mẹ Cố thở dài, nói, "Cũng không thể trách ông. Thế nhưng Tiểu Dã và Cố Khái Đường khi còn bé giống nhau như vậy, chúng ta lại không nghĩ về hướng đó... Ai có thể đoán được chứ?"
Ba Cố gât đầu.
Ông nghĩ, làm người phải học cách cảm thấy đủ.
Sau khi về nhà, Cố Khái Đường đem đề nghị của ba Cố nói với Đậu Tranh. Hắn nghĩ loại chuyện này phải có sợ đồng ý của ba đứa nhỏ.
Không ngờ Đậu Tranh đáp ứng một tiếng, bởi vì quá nhanh, khiến Cố Khái Đường có cảm giác ba Cố đã sớm nói với y rồi.
Một ngày tháng tư, hai ông bà quả thực mang theo Tiểu Dã đi về phía nam. Nơi này cũng Bắc Kinh khí hậu khác biệt, không khí ẩm, có lợi cho chứng ho khan của Tiểu Dã.
Ngày đó Cố Khái Đường vốn định ở lại trường, lại nghĩ đến trong nhà chỉ có một mình Đậu Tranh, nói không chừng sẽ rất cô đơn, cho nên hắn vội vàng hoàn thành chuyện của mình, dự định đặt nhà hàng, chuẩn bị dẫn Đậu Tranh đi ăn cơm chiều.
Hai người rất ít khi có cơ hồi đi ăn cùng nhau, bởi vì Đậu Tranh sẽ luôn mang theo Tiểu Dã. Lúc này Đậu Tranh không cần giúp Tiểu Dã chia thức ăn, cho nên tay có vẻ rảnh rang.
Cố Khái Đường nói: "Anh thấy em rất vui."
"Đúng vậy," Đậu Tranh cười nói, "Đêm nay chỉ có hai chúng ta."
Cố Khái Đường: "..."