Bé Con Thân Ái

Chương 62




Nhưng mãi đến khi ba Cố từ phòng chẩn bệnh ra ngoài, Cố Khái Đường cũng chưa nói với ông lời nào, chỉ rất an tĩnh ngồi bên cạnh ông.

Cố Khái Đường không chủ động mở miệng, ba Cố cũng sẽ không nói chuyện. Đối thoại của hai người rất ngắn gọn, phần lớn là "Ba muốn uống nước không?", "Không uống." hay là "Ba đói chưa?" và "Không đói."

Cứ như thế qua mấy ngày.

Cố Khái Đường ngồi bên người ba, nhìn ông truyền dịch, một lát sau lại cúi đầu nói: "Ba, ngày mai con phải về trường học."

Ba Cố hỏi: "Sao khai giản sớm như vậy?"

"Không phải khai giảng. Tháng hai con phải đại diện trường tham gia cuộc thi, ngày mai phân nhiệm vụ, để học viên xem tư liệu trong dịp tết."

Ba Cố "Ừ" một tiếng, nhịn một chút, vẫn nói: "Không được đi gặp Đậu Tranh."

Biểu tình của Cố Khái Đường nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.

Ba Cố nói: "Con... con có biết không, hai người đàn ông có bao nhiêu quái lạ, con sẽ bị người đời chê cười."

Cố Khái Đường thấy biểu tình ba Cố không kích động như trước, liền chờ ông bình tĩnh một hồi mới nhẹ giọng nói: "Này có là gì, ba, con thật sự thích y."

Bởi vì không có Đậu Tranh ở đây, cho nên lời nói ra rất dễ dàng.

Ba Cố biểu tình cổ quái, nặng nề thở dài nói: "Con tuổi còn quá trẻ, bị y dụ dỗ, cũng không biết đường."

"Đường cũng là người tự đi mà có."

"Cho nên mới có nhiều người đi vào ngõ cụt, rơi vào vực sâu vạn trượng."

"... Cho dù phía trước là vách núi, con cũng muốn tự mình qua nhìn."

Thanh âm của Cố Khái Đường nhẹ nhàng, ánh mặt lại chăm chú đên phát sợ.

Ba Cố an tĩnh một hồi, nói: "Ba không muốn xem nửa đời sau của con bị hủy hoại trong tay y, ba không muốn con..."

Ba Cố cúi đầu xoa xoa khóe mắt, không nói gì nữa.

Trái tim Cố Khái Đường căng thẳng, ngồi bên cạnh ba Cố, nhìn ông đau khổ thương tâm, lại không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "... Mai con sẽ không đi gặp y."

Ba Cố biết đây chỉ là biện pháp hoãn binh, nhưng vẫn gật đầu. Ông nhìn nhãn thần khổ sở lẫn bất đắc dĩ của Cố Khái Đường, hỏi: "Khó chịu lắm sau?"

Cố Khái Đường do dự một chút, gật đầu.

Ba Cố nói: "Nhổ răng sâu đều khó chịu. Khái Đường, đợi ngày sau con quay đầu nhìn lại, nói không chừng sẽ đối với chuyện ở cùng Đậu Tranh cảm thấy hối hận.

Cố Khái Đường không nói gì nữa.

Đây là nhổ răng hay cắt lưỡi? Hắn không biết. Loại đau đớn này không có cách nào hình dung, cũng không có cách nào biết rõ.

Ngày hôm sau, trời hạ tuyết, Cố Khái Đường định lại xe đến trường, nhưng hắn đêm trước thức trắng chăm sóc ba Cố, mẹ Cố không quá yên tâm, bảo Cố Khái Mai chở hắn qua.

Tuyết không lớn, rơi trên mặt đất thành tầng mỏng, rất nhanh lại tan thành nước, sau đó đông thành băng. Lối đi lầy lội không chịu nổi, Cố Khái Mai lái xe tương đối chậm, một lúc sau khi mở điều hòa, trong xe trở nên vo cùng ấm áp.

Cố Khái Đường nhìn tình hình giao thông phía trước, hỏi: "Đậu Tranh ở tiểu khu Minh Châu?"

Cố Khái Mai "Dạ" một tiếng.

"Năm nay y và Tiễu Dã ăn tết thế nào đây."

Cố Khái Mai nói: "Anh trước tiên phải nghỉ tết âm lịch năm nay anh phải làm sau kìa."

Cố Khái Đường nói: "Ba không cho anh gặp Đậu Tranh, cho nên một hồi nữa em mua một ít rau củ, thịt, sữa bột đem tới tiểu khu Minh Châu. Nếu như tết bọn họ không thể ở nhà chúng ta, bảo y qua nhà thím Vương, anh nghe nói..."

Cố Khái Mai phanh lại, vốn tốc độ cũng rất chậm, xe hoàn toàn dừng lại ven đường, cô quay đầu trừng mắt với Cố Khái Đường, hỏi: "Em sau phải đi tặng đồ cho mộ người cướp đi anh trai em chứ?"

Cố Khái Đường nhíu mày nhìn em gái.

Cố Khái Mai nói: "Em nó cho anh biết, anh hai, nếu như Đậu Tranh biết hối cãi, y vẫn là cậu của em, nếu không thì y không là cái thá gì hết.

Nói xong Cố Khái Mai buông chân phanh, dùng tốc độ lúc đầu đi về phía trước.

Cố Khái Đường an tĩnh một hồi, nói: "Y vĩnh viễn sẽ không phải là cậu của em nữa."

"..."

"Anh cũng có thể không là gì hết." Thanh âm của Cố Khái Đường vô cùng bình tĩnh, hắn nói: "Anh... Em có thể chọn coi như không có người anh này."

Nói xong lời này, Cố Khái Đường trầm mặc một lúc lâu. Hắn cho rằng em gái sẽ tức giận gào thét, nhưng thực tế, Cố Khái Mai chỉ lặng lẽ xoa xoa khóe mắt.

Cố Khái Đường là một người tuân thủ thời gian, em gái hắn cũng vậy. Thầy giáo quy định mười giờ tập hợp ở phòng học, khoảng chín giờ Cố Khái Đường đã tới.

Cố Khái Mai hói: "Lái xe vào trong trường anh nhé?"

"Không cần, anh xuống chỗ này là được."

Cố Khái Mai cài dây an toàn, nói: "Tan học gọi cho em, em tới đón anh."

Cố Khái Mai cố ý hỏi: "Em không cần giám thị anh sao?"

"Nói khó nghe vậy!" Cố Khái Mai nhíu mũi, xoay người nhìn anh trai mình, dừng một chút, cô nức nở nói: "... Anh, đối tượng của anh là nam hay nữ đều không quan trọng, em chỉ muốn anh hạnh phúc."

"..."

Cố Khái Mai nói tiếp: "Nhưng anh với Đậu Tranh ở cùng nhau, em không nhìn thấy tương lai của anh. Em lo cho anh, giống như ba mẹ vậy, bọn em đều không muốn anh tổn thương.

Cố Khái Đường hiếm khi thấy em gái nghiêm túc một hồi, hắn trầm mặc, xoa xoa đầu Cố Khái Mai, mở cửa xe, đi về cổng trường.

Bởi vì còn trong kỳ nghỉ, cửa nam của trường thưa thớt người, Cố Khái Đường thấy thời gian còn nhiều, liền chậm rãi đi đến toàn nhà giảng dạy.

Bởi vì thỉnh thoảng có hoa tuyết li ti rơi xuống, Cố Khái Đường tháo găng tay, dùng tay đón lấy hoa tuyết, nhìn nó tan chảy ngay lập tức trong lòng bàn tay. Nhìn một hồi lại thấy không thú vị gì, Cố Khái Đường lại đeo găng tay vào.

Không khí đè nén khiến hắn thở không nổi, Cố Khái Đường hít vào không khí lạnh như băng, hy vọng có thể phấn chấn tinh thần.

Rất nhanh, Cố Khái Đường thấy được góc tòa nhà giảng dạy. Tòa nhà dành cho nghiên cứu sinh nhiều năm chưa tu sửa, bề ngoài vô cùng rách nát. Hãy còn sớm, theo lý thuyết sẽ không có người, nhưng đã có một người đứng đó, ăn mặc không phải quá dầy. Người nọ đội mũ, phía trên mũ đọng không ít tuyết, rõ ràng đã đứng một thời gian.

Cố Khái Đường thấy thân ảnh người nọ, cơ thể đột nhiên chấn động, bước chân từ chậm rãi trở nên gấp gáp, do dự nhìn về bên kia.

Người đứng ở cửa thấy được Cố Khái Đường, "A!" một tiếng, cấp tốc từ trên bậc than nhảy xuống. Y bước bước dài đến bên hắn, dáng dấp hết sức hưng phấn, làm cho người ta cảm thấy dường như phía sau người nọ có một cái đuôi đang vẩy vẩy.

Cố Khái Đường nói: "Đậu Tranh, sao lại tới?"

Đậu Tranh cả người đẩy tuyết, mắt sáng rỡ nhìn Cố Khái Đường, nhìn hai ba giây mới nói: "Tôi nhớ hôm nay cậu bảo phải tới trường, cho nên..."

Cố Khái Đường nắm tay Đậu Tranh, mở cửa toàn nhà vừa đi vào vừa nói: "Sao không vào trong chờ, ở đây lạnh như thế. Cậu... không thể cứ thế mãi được."

Đậu Tranh nói: "Tôi muốn gặp cậu sớm chút."

Sớm một chút... có thể sớm mấy giây chứ?

Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh bị lạnh run rẩy một hổi, lời trách móc thế nào cũng không nói ra được.

Thời gian còn sớm, trong phòng không một bóng người. Cố Khái Đường bảo Đậu Tranh vào phòng học chờ hắn, chính mình đi rót chút nước nóng. Cố Khái Đường miệng thì đáp ứng, nhưng nháy mắt lại đi theo phía sau Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường tùy ý y đi theo, lúc rót nước, Cố Khái Đường nói: "... Xin lỗi, gần đây ba không cho tôi gặp cậu."

Hiếm khi Cố Khái Đường dùng khẩu khí uể oải như vậy, nhìn như hắn vào con người kiên định mà mọi người thường thấy không phải là một.

Trong lòng Đậu Tranh chua xót khổ sở khó có thể nói với người khác, lại làm ra biểu tình như không có việc gì, nói: "Cậu không tới gặp tôi thì tôi tới tìm cậu, hơn nữa không cho cậu tới tìm tôi, tôi tới tìm cậu, ba cậu cũng không quản được. Có cái gì đâu."

Cố Khái Đường không nói gì, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Tháng hai, Cố Khái Đường cùng một vài nghiên cứu sinh ngành luật đại diện trường đi tham gia cuộc thi kiến thức luật pháp tài chính toàn quốc dành cho nguyên cứu sinh. Hoạt động này do Lưu Hạo Nhiên tổ chức tham gia.

Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi rất dài, học kỳ trước đã lục tục chuẩn bị, mắt thấy sắp tới kỳ thi, Lưu Hạo Nhiên thông báo cho học viên nghiên cứu một ít tài liệu cuối cùng, hôm nay chọn đội trưởng, sắp xếp hạng mục thi.

Cố Khái Đường biết hôm nay sẽ tốn không nhiều thời gian, liền dể Đậu Tranh đứng ngoài cửa chờ mình, nói cho y biết sau khi nói chuyện xong với Lưu Hạo Nhiên, có thể cùng Đậu Tranh một hồi.

Lưu Hạo Nhiên cho năm người học viên một quyển tư liệu dày, bảo bọn họ về xem. Cố Khái Đường mở ra xem sơ qua, phát hiện không phải chỉ là tập hợp tài liệu, Lưu Hạo Nhiên còn làm đánh dấu, nơi nào cần học thuộc cũng đánh dấu sao.

Phát tài liệu xong, Lưu Hạo Nhiên phổ biến một chút tầm quan trọng của cuộc thi lần này, lại nói những thay đổi cần chú ý gần đây, cuối cùng nói: "Thầy muốn chọn một người đội trưởng từ các em, có ai muốn tự đề cử không?"

Đội trưởng mọi năm đều là nghiên cứu sinh năm ba đảm nhiệm, đây là quy củ bất thanh văn. Lần này chỉ có một nghiên cứu sinh năm ba họ Khám, nếu đã có kết quả, sẽ không ai chủ động nói gì nữa.

Cố Khái Đường cũng biết điều đó, cho nên cúi đầu xem tài liệu.

Lưu Hạo Nhiên nhìn xuống một lần, thấy không ai giơ tay, mạn bất kinh tâm đưa ra đề nghị của mình: "Tiểu Cố, em làm đội trưởng thế nào?"

Cố Khái Đường ngừng động tác, hắn ngẩn đầu nhìn về phía thầy mình, ánh mắt mang theo sự nghi vấn.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Có thời gian không?"

"..." Cố Khái Đường trả lời, "... Dạ có."

"Nếu khôn ai muốn làm, vậy em làm đi." Lưu Hạo Nhiên nói, "Em cũng coi như đã có kinh nghiệm."

Lưu Hạo Nhiên nói chính là chỉ việc lúc còn là sinh viên Cố Khái Đường đã từng làm đội trưởng tham gia cuộc thi toàn quốc. Cố Khái Đường do dự một chút, thấy dáng dấp thầy không phải đang nói đùa, liền không nói gì nữa.

Khám học trưởng nghe thấy Lưu Hạo Nhiên xác nhận Cố Khái Đường sẽ là đội trưởng, ngẩn người, không phản ứng kịp, sau khi tan học rất tự nhiên nói chuyện phiếm với mấy nghiên cứu sinh khác.

Cố Khái Đường thu dọn đồ xong, đi ra cửa tìm Đậu Tranh.

Khuôn viên trường ngày nghỉ, nhất là kỳ nghỉ đông vô cùng yên lặng, bầu trời rơi xuống vài trận mưa tuyết.

Mặc dù ba Cố không cho hắn đi tìm Đậu Tranh, nhưng lần này là Đậu Tranh chủ động tới gặp hắn, cho nên không có cách nào...

Cố Khái Đường nghĩ như thế, nhưng không cách nào gạt đi chút áy náy trong lòng, bất luận là đối với Đậu Tranh, hay là ba Cố.

"Hải Đường."

Lúc đi ngang qua vườn mai, Đậu Tranh kéo tay Cố Khái Đường, không đầu không đuôi lại có chút nôn nóng nói: "...Đừng buông tay được không?"

Hắn nhìn thấy trong mắt Đậu Tranh có hổ thẹn cùng bất an giống như mình.

Cố Khái Đường dừng bước lại.

Trong sân trường tĩnh lặng, phảng phất nghe được thanh âm tuyết rơi.

Cố Khái Đường hỏi: "Nếu như tôi phải lựa chọn giữa cậu và người nhà, Đậu Tranh, cậu sẽ làm sao?"

Đậu Tranh nói::Chúng ta phải xa nhau sao?"

"Tôi nói nếu như."

"Vạn nhất chúng ta chia tay?"

"...Ừ."

Đậu Tranh ngừng lại, giả vờ thoải mái hít vào một hơi, sau đó cúi đầu.

Cố Khái Đường nói: "... Ba tôi lớn tuổi, tim không tốt, không thể quá kích động, cậu biết không?"

"Biết." Đậu Tranh giậm chân một cái, hít một hơi, nói: "Trời thật là lạnh, chúng ta đi về trước chút đi, đổi chỗ khác nói chuyện."

Cố Khái Đường gật đầu.

Đi hai ba bước, Đậu Tranh mới nói: "... Cậu ở đây, bảo tôi có thể thế nào nữa?"

"..."

"Nếu phải xa nhau, tôi sẽ chờ cậu.: Đậu Tranh muốn cười nhưng vô luận thế nào cũng cười không nổi, y có chút thương tâm nói: "Tuy rằng tôi không cha không mẹ, nhưng cũng biết làm con là thế nào. Suy bụng ta ra bụng người

Cố Khái Đường mở miệng muốn nói, nhưng bị Đậu Tranh đoạt trước.

Đậu Tranh vội vội vàng vàng nói: "Mặc kệ chờ bao lâu, chờ đến khi cậu bảy tam mươi tuổi tôi cũng chờ, tôi phải cùng cậu ở cùng một chỗ."

Cố Khái Đường dừng một chút, tháo găng tay, sờ sờ đầu Đậu Tranh. Hắn nghỉ, tuy rằng Đậu Tranh lớn hơn mình vài tuổi, nhưng không biết tại sao, lúc nhìn Đậu Tranh luôn cảm thấy y bây giờ cùng y thời niên thiếu không có gì khác biết, Vẫn là không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng một lòng nhiệt huyết là có thể không sợ hãi điều gì... là có thể đến chết không đổi.