Lúc trên xe, Cố Khái Đường tận lực bình tĩnh, cố gắng cùng ba Cố nói hoàn chỉnh chuyện giữa mình và Đậu Tranh.
Đợi khi hắn dừng lại, bên trong xe chỉ còn lại tiếng quạt gió, bởi vì quá mức yên lặng, Cố Khái Đường không khỏi cúi đầu.
Trước khi Cố Khái Đường nói ra chuyện này, hắn vô số lần nghĩ tới chuyện một mình đối mặt thẳng thắn với ba. Dưa theo ý của mẹ là để cho Cố Khái Đường đón ba Cố về nhà, cả nhà ngồi cùng một chỗ, mở cuộc họp cả nhà.
Nhưng Cố Khái Đường nghĩ, có một số việc phải tự mình gánh chịu.
Tính tình ba Cố vô cùng cứng rắn. Tâm địa tốt là một chuyện, nhưng chỉ cần việc mà ông không vừa mắt, mặc kệ đối phương là ai, đều có thể có lý do răn dạy một phen.
Cố Khái Đường vừa làm xong công tác chuẩn bị thừa nhận cơn giận dữ của ba mình, cũng biết nói không chừng phải chịu đòn. Nhưng hắn đợi nữa ngày, ba Cố một câu cũng không nói.
"..."
Ba Cố hoàn toàn ngẩn người, một câu cũng nói không nên lời.
Ông nhìn Cố Khái Đường, một lúc lâu, hỏi: "Con đang nói đùa phải không?"
Thật đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa. Sau hi Cố Khái Đường thẳng thắn, câu đầu tiên của em gái, mẹ, ba đều là ý này.
Cố Khái Đường nghiêm túc nhìn ba mình, nói: "Không có."
Ba Cố trầm mặc.
Không khí trong xe trầm mặc khiến người ta muốn nhanh chóng thoát ra. Cố Khái Đường đỡ tay lái, đành nhìn về phía trước.
Qua một lúc lâu, ba Cố mới cất thanh âm khàn khàn nói: "...Về nhà trước đã."
"...Dạ."
"... Con," ba Cố biểu tình thống khổ đỡ trán, nói, "Mấy ngày này đừng gặp cậu con, cũng không cần trở về tiểu khu Minh Châu."
Cố Khái Đường cũng không hy vọng đem Đậu Tranh cuốn vào chuyện này, hắn gật đầu nói: "Được."
Xe chạy một đường về phía trước, dọc đường đi, tâm tình của ba Cố rất khó miêu tả.
Không phỉa phẫn nộ, có lẽ là phẫn nộ không thể biểu đạt rõ ràng chuẩn xác được.
Có lẽ là tức giận, ngoại trừ phẫn nộ còn có kinh ngạc, sợ hãi, luống cuống và lo lắng không thấy bến bờ.
Khi Cố Khái Đường khoảng mười tuổi, ba Cố bắt đầu ý thức được con trai mình là một người vô cùng độc lập, có tư tưởng sâu sắc và hoàn chỉnh của chính mình. Cố Khái Đường thông thuê, khi trao đổi cùng ba Cố, ông luôn nhịn không được mà cảm thán tạo hóa thần kỳ.
Ông chính kính hai người con lớn lên, có đôi khi sẽ nóng nảy, giận dữ, nhưng trong nội tâm, ba Cố thật sự yêu bọn họ sâu sắc.
Khi con cái còn nhỏ, ba Cố luôn lo buồn vô cớ. Ông lo lắng mọi chuyện có thể xúc phạm tới con cái, có đôi khi ông nằm mơ thấy Cố Khái Đường hoặc Cố Khái Mai bị người ta bắt cóc, bị thương tổn, bị biến thái lăng nhục, ba Cố sẽ sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nhất định phải đi đến phòng của hai anh em, sờ lên khuôn mặt bọn họ mới có thể tiếp tục ngủ yên.
Có một lần Cố Khái Đường mang theo em gái tới tiệm sách bên nhà đọc sách, trời đã tối đen vẫn chưa trở về, ba Cố lập tức bất an, lại không biết bọn họ rốt cuộc đi chỗ nào, liền đến từng nhà tìm kiếm. Cuối cùng tìm được bọn họ đã là chín giờ tối, ông chủ tiệm sách sắp đóng cửa, trong tiêm sớm đã không còn ai.
Ba Cố tức giận đến run người, ông dắt tay Cố Khái Đường, không nhịn được sau khi về tới nhà liền đánh Cố Khái Đường. Ba Cố chưa bao giờ dùng roi, ông nghĩ, nếu như dùng gậy gộc hay gì đó, vạn nhất không kiềm giữ được lực đạo, làm con bị thương thì làm sao?
Ba Cố Vai dài sức rộng, sau khi có con lại trở nên nhát gan. Ông vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, hỏi Cố Khái Đường: "Sau này còn dám không?"
Cố Khái Đường nhìn ba, ánh mắt kia khiến ba Cố nổi trận lôi đình.
Nhưng sau đó ông trốn trong phòng rửa mặt, nghe được Cố Khái Đường nói chuyện với em gái, nước mắt ba Cố đều sắp rơi xuống.
Từ một khắc đó, ba Cố thề không bao giờ đụng đến một ngón tay của Cố Khái Đường một lần nào nữa.
Cố Khái Đường mỗi ngày một lớn, công việc của ba Cố ngày càng bân rộn. Hai người ở chung thì ít, xa cách thì nhiều. Trao đổi tình cảm rất hiếm, may mà con cái có tiền đồ, không để cho người làm cha như ông lo lắng, ba Cố còn nghĩ trạng thái như vậy có lẽ sẽ kéo dài rất lâu.
Ai có thể ngờ đến tình huống ngày hôm nay?
... Cố Khái Đường khiến ông đau thấu tim như thế.
Ba Cố biểu tình mỏi mệt trở về nhà, mở cửa ra, nhìn thấy vợ và con gái, ông khoát khoát tay, cái gì cũng không nói, nằm trên giường.
Trái tim Cố Khái Đường đập lợi hại.
Phản ứng không bình thường của ba Cố khiến hắn lo lắng.
Ở nước ngoài, tình cảm của Cố Khái Đường và Đậu Tranh đột nhiên tăng mạnh, vẫn luôn duy trì liên hệ, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ gọi video. Cho dù Cố Khái Đường có bận chuyện gì cũng sẽ gọi, để Đậu Tranh nghe thanh âm của mình một chút.
Mỗi lần cùng Đậu Tranh liên hệ, Cố Khái Đường đều sẽ nghĩ tới tình cảnh ngày sau khi cùng ba mẹ thẳng thắng, hắn biết mẹ và em gái sẽ đau lần, biết ba sẽ phẫn nộ. Mỗi đêm Cố Khái Đường nhắm mắt lại đều nghe thấy tiếng ba Cố mắng, trong lòng thở dài. Hắn nghỉ, nói không chừng... không chừng ba còn có thể động thủ với hắn.
Nhưng bất luận thế nào, Cố Khái Đường nghĩ nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Hắn chỉ không ngờ tới phản ứng của ba mình sẽ như vậy. Ba Cố nhìn như thoáng chốc đã già đi, thương tâm trong mắt so với mẹ Cố hay Cố Khái Mai đều rõ ràng hơn, khiến Cố Khái Đường bất ngờ không kịp đề phòng, tay chân luống cuống.
Ba Cố nằm trên giường, không cởi giày, cũng không đắp chăn, chỉ lấy tay che trên trán. Cố Khái Đường lo lắng ông sẽ giận dữ xảy ra chuyện, đi vào phòng ngủ của ba mẹ, không tiếng động ngồi bên cạnh.
Ba Cố nằm thật lâu, Cố Khái Đường cũng ngồi đó thật lâu, cho đến khi trời tối đen, mẹ Cố gọi bọn họ ăn cơm chiều, ba Cố cùng không nhắc lại hai chữ "Đậu Tranh".
Ba Cố như đang cố ý lảng tránh, không chủ động nói đến, cũng không tháo gỡ vấn đề. Ông biết sự quật cường trong tính cách con trai mình, cho nên có thể kéo dài thì kéo dàu, cũng không muốn chủ động xung đột, tạo thành cục diện không thể vãn hồi.
Nhưng sự kéo dài này đối với Cố Khái Đường mà nói, so với bị mắng, bị đánh còn thêm sâu sắc. Bởi vì ba Cố không cho hắn liên hệ Đậu Tranh, cũng không cho phép hắn đi gặp Đậu Tranh.
Cố Khái Đường một mặt nỗ lực bình tĩnh, một mặt không tự chủ được mà thấp thỏm không yên/
Khi Đậu Tranh nhận được điện thoại của Cố Khái Đường, nghe hắn nói "Gần đây không thể về nhà", y liền hiểu, Cố Khái Đường nhất định đã thẳng thắn với người nhà hắn.
Khi đó Đậu Tranh còn không biết chuyện ba Cố đã sớm về nước, y "A..." một tiếng, cần thận hỏi: "Tôi có thể tới nhà cậu không?"
Mặc dù Cố Khái Đường nghĩ thẳng thắn với người nhà là chuyện cuả một mình hắn, không cần Đậu Tranh nhúng tay, rất muốn để Đậu Tranh sạch sẽ không dính bụi. Nhưng Đậu Tranh lại kiên định cho rằng đây là chuyện của bọn hò, cần phải cùng nhau đối mặt.
Cố Khái Đường do dự một chút, nói: "Không được. Cậu phải chăm sóc Tiễu Dã cho tốt, đừng lo lắng.
Đậu Tranh hỏi: "Bao giờ cậu mới về."
"...Sắp rồi." Cố Khái Đường nghĩ vậy, cũng không thể trước khai giảng vẫn không giải quyết xong chuyện này đi.
Hắn đối với chuyện sắp tới tự tin đến mù quáng, bởi vì còn quá trẻ, Cố Khái Đường khong biết chuyện này nghiêm trọng thế nào, mà ba mẹ thấy ngày sau của con trai nhấp nhô trắc trở, không được người khác chấp nhận, chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới không dùng phương thức bạo lực để phản đối.
Đậu Tranh nghe Cố Khái Đường nói vậy, tâm tình hơi buông lỏng. Trong điện thoại, y nói với Cố Khái Đường: "Tôi rất nhớ cậu."
Cố Khái Đường cười cười, hắn hỏi: "Sao cậu và Tiễu Dã giống nhau vậy."
"Tôi chỉ nói thật."
"..." Trước khi cúp điện thoại, Cố Khái Đường nghiêm túc nói, "Chờ tôi."
Phải đợi hắn bao lâu đây? Đậu Tranh một chút cũng không sợ phải chờ đợi, y chỉ khắc chết không nổi muốn gặp hắn.
Đại khái qua hai ngày, sau khi tan học Tiễu Dã đang ngồi dưới đất chơi đùa, đột nhiên chạy đến bên người Đậu Tranh, túm quần hắn, hỏi: "Ba ba, sao thúc phụ vẫn chưa trở lại?"
Đậu Tranh đang đờ đẩn nhìn ra cửa sổ, không để ý mà trả lời: "Sắp rồi."
"Chúng ta đi tìm thúc phụ được không?" Tiễu Dã ngẩn đầu nói, "Đến nhà bà nội, được không ba ba?"
Đậu Tranh giật mình, y ngồi xổm xuống nhìn Tiễu Dã, hỏi: "Con muốn qua nhà bà nội?"
"Dạ."
"Chúng ta đến nhà bà nội ăn cơm nhé?"
"Dạ."
Đậu Tranh ôm Tiễu Dã, mò lấy cái mông lành lạnh của bé, mắng: "Bảo con không được ngồi dưới đất chơi, con lại không nghe lời."
Tiễu Dã ôm lấy cổ Đậu Tranh, vờ như không nghe thấy.
Đậu Tranh cũng không nói nhiều, ôm Tiễu Dã thả trên ghế salon, do dự một chút, gọi vào di động của Cố Khái Đường.
Tim y đập loạn, không biết Cố Khái Đường bây giờ sao rồi.
Nói thật, vô luận kết quả như thế nào, Đậu Tranh vẫn luôn mong muốn cùng với Cố Khái Đường đối mặt. Chỉ là Cố Khái Đường không muốn kéo Đậu Tranh vào, đó là một loại thái độ không quá cường ngạnh nhưng thập phần kiên quyết, khiến Đậu Tranh cảm thấy như phía trước có một tầng trong suốt, rất khó đi vào.
Đậu Tranh hít vào một hơi thật sâu, khó đi cùng phải đi vào. Đây là người đàn ông nhà y, tranh thủ một chút có là gì?
Nghe được âm thanh rung động, đường nhìn của Cố Khái Đường rời khỏi máy tính, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, hơi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại mới nhấn nút trả lời.
Ba Cố ở nhà, Cố Khái Đường không có cách nào nhận điện thoại của Đậu Tranh, cho nên nói cho Đậu Tranh không nên gọi nhiều. Y đột nhiên gọi cho hắn, là xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đậu Tranh nghe được tiếng bên kia, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, nghe được Cố Khái Đường "a lô" một tiếng, mới vội vàng nói: "Hải Đường..."
Một tiếng này gọi đến vô cùng buồn nôn, Đậu Tranh nổi cả da gà, sợ Cố Khái Đường nghe ra dị dàng, liền hắng giọng một tiếng, nói: "À, hôm nay có thể đến nhà cậu sao? Tôi muốn mang Tiễu Dã qua ăn cơm chiều."
Cố Khái Đường quay đầu nhìn ba đang đọc báo, dừng một chút, chẳng biết nói thế nào cho phải.
Đậu Tranh thấy hắn do dự, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Y nói: "Nếu không ăn thì tôi sẽ không mang theo Tiễu Dã, một mình đến."
"Cậu..." Cố Khái Đường thấp giọng nói, "Cậu đừng gấp gáp."
Đậu Tranh nói: "Nhưng tôi muốn gặp cậu."
"Đậu Tranh, tôi..."
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" Đậu Tranh nhắm mắt lại, "Hải Đường, tôi biết tôi không thể làm gì cả. Nhưng muốn cùng cậu, tôi... không nhịn được."
Cố Khái Đường biết y không nhịn được. Tính nhẫn nại của y cũng như hắn, bị ba mẹ kéo dài mà nôn nóng. Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Được rồi, tối nay tôi gọi cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Khái Đường đi tới phòng khách, ngồi bên cạnh ba mình.
Cố Khái Đường nhẹ giọng hỏi: "Có thể để Tiễu Dã tới đây ăn tối không ba?"
Biểu tình của ba Cố nhất thời trầm xuống, y nhìn Cố Khái Đường, nói: "Không thể."
"... Đậu Tranh thì sao?"
"... Càng không được."
Cố Khái Đường nhìn ánh mắt ba Cố, cảm thụ được lửa giận của ông, nhưng hắn vẫn nói: "Hôm nay không đến, một ngày nào đó cũng phải đến. Ba, con muốn ở cùng y."
Ba Cố buiong tờ bao trong tay, đứng dậy muốn đi, lạnh lùng ném lại một câu: "Ba không muốn nói chuyện với con."
Cố Khái Đường cũng đi theo, gọi: "Ba!"
Ba Cố nhịn một hồi, chịu không được, xoay người chỉ vào mặt hắn, nói: "Con bây giờ... đã hoàn toàn mất trí rồi, ba muốn con bình tĩnh mấy ngày, nghĩ cho rõ ràng."
Cố Khái Đường nói: "Ba bảo con phải giữ lý trí, không bị dục vọng che mờ đầu óc. Nhưng ba có nghĩ tới không? Thân thể hữu lực hoàn toàn lý trí là không có nhân tính..."
"Con..."
"Con đã nghĩ rất kỹ, ba." Biểu tình của Cố Khái Đường nghiêm túc, nói, "Nếu như không thể ở cùng Đậu Tranh, con... sẽ không cùng người nào nữa."
ܑ