Ăn xong bữa sáng, Tiễu Dã vẫn chưa rời giường. Đậu Tranh nhẹ tay nhẹ chân dùng áo lông bao lấy Tiễu Dã, đem bé con từ trên giường ôm lên, muốn để bé ngủ tiếp.
Thế nhưng vừa ôm lên Tiễu Dã đã tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn Đậu Tranh, mí mắt còn không nhấc nổi.
Đậu Tranh cùng bé con giải thích, nói: "Hôm nay qua nhà bà nội. Con ngủ thêm một chút đi, ba ba ôm con."
Tiễu Dã để trán trên cổ Đậu Tranh, nghe vậy nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu, có chút vô thức nhìn bốn phía.
Tiễu Dã không bực bội khi thức dậy, dù bị đánh thức sớm cũng không khóc, nhưng vẫn thấy khó chịu, không có cảm giác an toàn, nghiên đầu nhìn Đậu Tranh, còn có Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường cầm lấy bình sữa của Tiễu Dã, bên trong có sữa đã pha sẵn, Cố Khái Đường mở nắp, thả tới trước mặt Tiễu Dã, nói: "Tiểu Dã, con tự cầm đi."
Tiễu Dã hai tay ôm lấy, hút vài hơi, sữa bột ấm áp tiến vào dạ dày, thần chí tỉnh lại.
Đậu Tranh ôm bé con đi xuống lầu. Bên ngoài tuyết rơi, gió thổ lạnh run, Cố Khái Đường sợ Tiễu Dã cảm lạnh nên ra ga ra lấy xe, để cha con Đậu Tranh đứng chờ dưới hàng hiên.
Tiễu Dã vừa uống sữa vừa mơ hồ hỏi: "Chúng ta qua nhà bà nội hả ba? Thúc phụ sao lại đi rồi, đi đâu vậy ạ?"
Đậu Tranh nói: "Thúc phụ đi lấy xe, con tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì mặc đồ vào đi."
Tiễu Dã ôm thật chặc cổ Đậu Tranh, nói: "Không, ba ba ôm con đi."
"..." Đậu Tranh nói: "Tiểu tử con nặng chết đi được. Mau lăn xuống cho ba ba, tự đứng một hồi đi."
Tiễu Dã không nói gì, tay cầm bình sữa, giống như sâu lông cuộn người, chui đầu vào áo lông của Đậu Tranh.
Đậu Tranh nói như vậy, nhưng lại ôm thật chặc sau lưng Tiễu Dã, giống như sợ bé con ngã xuống.
Mẹ Cố không biết lái xe, Cố Khái Mai muốn giảm béo, bình thường đi làm đều đi bộ, Cố Khái Đường ở trường học, nên cũng không lai xe. Trong nhà tuy rằng mua xe nhưng rất ít dùng, thời gian sử dụng không nhiều. Sau khi Cố Khái Đường tạm nghỉ học, bình thường phải đến bệnh viện và trung tâm phục hồi, Cố Khái Mai đem xe đến tiểu khu Minh Châu, để anh trai dùng.
Sau này chấn thương chân của Cố Khái Đường cơ bản phục hồi, tự mình lái xe không thành vấn đề, cho nên xe vẫn để chỗ này.
Sau khi lái xe tới dưới lầu, Tiễu Dã cũng hoàn toàn tỉnh táo, ôm bình sữa. Đậu Tranh đem bé con thả vào ghế trẻ em, còn mình ngồi bên cạnh vị trí tài xế. Bởi vì tính năng của xe khá tốt, chẳng bao lâu, trong xe trở nên ấm áp.
Đậu Tranh cởi cúc áo ba-đờ-xuy, do dự nói: "Tôi chưa chuẩn bị quà cho cậu."
Cố Khái Đường nhìn tình hình giao thông phía trước, không chớp mắt, nói: "Không sao."
Buổi sáng trước khi ra cửa, Đậu Tranh thấy Cố Khái Đường cầm một hộp quà, thả sau cốp xe. Y cho rằng đây là quà người khác tặng cho Cố Khái Đường, nên cảm thấy có chút xấu hổ.
Kỳ thực đó không phải là quà của Cố Khái Đường, mà là quà hắn tặng em gái.
Đậu Tranh hỏi: "Cậu thích cái gì?"
Phía trước vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Cố Khái Đường giảm tốc độ rồi dừng lại, nhìn về gương chiếu hậu, hắn nói: "Không muốn cái gì cả. Hơn nữa, lời này, tôi phải hỏi cậu mới đúng."
"A?"
Cố Khái Đường rũ mi mắt, nói: "Cái găng tay lần trước..."
Đậu Tranh sừng sốt, sau đó nói: "Không phải. Tôi có dùng, thực sự dùng rất được."
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, mỗi lần đeo đôi găng tay đó, đều có loại cảm giác ngón tay lập tức ấm lên. Trước đây mỗi khi đến mùa đông, mỗi lần Đậu Tranh ra ngoài, bàn tay đều lạnh đến đông cứng.
Nhưng bây giờ một chút cũng không lạnh.
Đậu Tranh từ trong túi móc ra đôi găng tay, đưa tới trước mặt, để Cố Khái Đường nhìn.
Đôi găng tay kia rất sạch sẽ, nhưng nhìn được vết tích đã được dùng tới.
Ánh mắt Cố Khái Đường nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó nhìn chằm chằm đèn tín hiệu, sau đó nhanh chóng thả lỏng.
Một đường đi về phía trước.
Cố Khái Đường gấp gáp về nhà, bởi vì hôm nay ba hắn từ nước ngoài trở về. Công ty ba Cố có rất nhiều công việc phải tự mình thông qua, bình thường lượng công việc rất lớn, nhưng ba Cố sẽ không bỏ qua sinh nhật của con cái.
Cố Khái Đường muốn đi nhanh qua nhà, sau đó đến sân bay đón ba Cố.
Cố Khái Đường là người có quan niệm thời gian rất mạnh mẽ, bọn họ ra khỏi nhà từ sớm, khoảng chừng bảy giờ đã đến nhà ba mẹ. Hoàn cảnh lạ lẫm, không giống tiểu khu Minh Châu khiến Tiễu Dã cảm thấy sợ hãi, dọc đường đi muốn Đậu Tranh ôm mình.
Bởi vì còn quá sớm, sau khi ấn chuông, mẹ Cố ra mở cửa, Cố Khái Đường liền nhìn thấy Cố Khái Mai tóc tai rối bời, nhập nhèm ngồi trên bàn ăn sáng.
"Anh?" Cố Khái Mai mơ mơ màng màng hỏi, "Sao sớm quá vậy?"
Cô nhớ rõ chuyến bay của ba là một giờ chiều tới.
Mẹ Cố không ngạc nhiên, bà biết Cố Khái Đường sẽ đến sớm, nhưng sớm như vậy... cũng đang ngẫm nghĩ.
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, đem quà tặng lấy ra thả trên ghế sa lon, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Mẹ Cố thấy Tiễu Dã sau khi đi vào phòng khách liền thân thiết chào. Tiễu Dã vốn có chút sợ, lại thấy được bà nội và vị tỷ tỷ quen thuộc, rất vui vẻ hăng hái, từ trong lòng Đậu Tranh nhảy xuống.
Mẹ Cố ôm Tiễu Dã, để bé con hôn nhẹ trên làn da đã xuất hiện nếp nhăn. Bà dịu dàng cười, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai đất rung núi chuyển của Cố Khái Mai.
"..."
Mẹ Cố run một cái, thiếu chút nữa đụng đầu.
Bình sữa trong tay Tiễu Dã "Ba" một tiếng rơi xuống đất. Bởi vì làm từ thủy tinh, trong nháy mắt rơi xuống phát ra tiếng động không nhỏ. May là bình sữa chuyên dụng của trẻ nhỏ, chính là chỉ vỡ ra một lỗ hổng, không có mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào Tiễu Dã.
Nhưng lại khiến sữa còn chưa uống hết vẩy đầy đất.
Tiễu Dã miệng méo máo, lớn tiếng khóc lên.
Cố Khái Đường mới từ phòng vệ sinh đi ra, liền nghe thấy thanh âm ồn ào, hắn bước chân dài đi tới trước mặt Tiễu Dã, đem bé con kéo tới, hỏi: "Con có bị thương không?"
Tiễu Dã đưa tay chỉ bình sữa trên đất, mặt nghẹn đỏ, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng. Bé con vừa khóc vừa nói với Cố Khái Đường: "Thúc... thúc phụ, sữa của con! Sữa của con..."
Cố Khái Đường vỗ vỗ lưng bé con, thuận khí cho bé, an ủi: "Không sao đâu, Tiễu Dã, con đừng khóc."
Tiễu Dã đã không có cách nào khống chế tâm tình của mình, khóc khàn cả giọng, Cố Khái Đường không thể giải thích được bé con vì sao lại khổ sở đến như vậy.
Hắn không quá am hiểu nguyên nhân khiến đứa nhỏ khóc, chỉ có thể nói: "Bà nội pha sữa cho con nhé, con đừng khóc, được không?"
Đậu Tranh ngồi chồm hổm dưới đất lau sữa, ném bình đi, cũng kỳ quái tự hỏi vì sao Tiễu Dã lại khóc vì loại chuyện như thế này.
Nhưng y nghĩ trẻ con sẽ thường khóc, không quá lo lắng.
Xử lý xong những thứ trên sàn, Đậu Tranh vỗ vỗ tay, tiếp nhận Tiễu Dã từ tay Cố Khái Đường đang bị tiếng khóc của bé con làm cho lúng túng: "Bé cưng, lại đây, ba ba bế nào."
Tiễu Dã khóc, thân thể bé nhỏ run rẩy, nghe vậy xoay người qua, nắm thật chặc tóc Đậu Tranh. Đậu Tranh ôm Tiễu Dã đến phòng ngủ bên cạnh, đóng cửa lại.
Tiễu Dã là một đứa nhỏ có chút sợ người lạ, chỉ lúc có Đậu Tranh bên cạnh mới bớt cảm giác sợ hãi.
Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt với em gái ở bên cạnh cũng đang không biết làm sao, hỏi: "Em làm cái gì vậy?"
Cố Khái Mai ỉu xìu giải thích: "Người ta chỉ vui mừng thôi mờ, quà anh mua cho em..."
"Cũng không cần kinh ngạc như vậy, trong nhà có đứa nhỏ, em chú ý chút đi."
Cố Khái Mai mở miệng, không ngờ Cố Khái Đường sẽ phát giận với cô.
"Xin lỗi anh."
"..."
Cố Khái Đường và Cố Khái Mai là anh em sinh đôi, hai người sinh cùng ngày. Tuy rằng không cần thiết, nhưng vào ngày sinh nhật, hai người đều sẽ chuẩn bị quà cho người còn lại.
Thế nhưng dù sao cũng là người nhà, cũng không cần cho cô kinh hỉ gì, Cố Khái Đường chính là chọn thứ cô muốn cho nhưng bởi vì có lý do mà chưa có được.
Cố Khái Mai có chút áy náy nhìn phòng ngủ đã đóng kín cửa, nhưng rất nhanh lại kích động nói: "Anh không phải nói là lúc nào xuất ngoại mới tặng em sao? Anh hai, em yêu anh chết mất."
Cố Khái Mai nhận được chính là bộ quần áo Lamer mà cô vẫn muốn có, vốn là nói chờ Cố Khái Đường đến Mỹ giao lưu học tập thì giúp cô mua một bộ về, nhưng không nghĩ bây giờ đã nhận được.
Cố Khái Đường nói: "Bởi vì cơ hội đi Mỹ quá xa, đến Đức có khả năng hơn. Thấy em rất thích, nên mua cho em."
Cố Khái Đường xoa xoa đầu cô.
"Trong nước bán rất đắt... Ai nha.. anh còn chưa đi làm, tự em qua Mỹ chơi rồi mua luôn cũng được mà, thật là..." Cố Khái Đường khẩu thị tâm phi nói, sau đó lại nhớ ra điều gì, hưng phấn nói: "Em cũng mua quà cho anh, anh chờ chút."
Cố Khái Đường mỉm cười nhìn bóng lưng em gái.
Hắn đã biết Cố Khái Đường sẽ tặng mình cái gì...
Cố Khái Đường đoán không sai, hơn nữa mỗi năm đều như vậy.
Qua chừng năm phút đồng hồ, Tiễu Dã mới được Đậu Tranh bế ra. Bé con yên lặng ghé vào trên người Đậu Tranh, mắt sưng đỏ.
Mẹ Cố bình thường không uống sữa, trong nhà chỉ có cà phê, thấy Tiễu Dã khóc lớn như vậy liền vội vàng đến siêu thị gần nhà mua sữa, bây giờ vẫn chưa về.
Cố Khái Đường nhất thời có chút khẩn trương, sợ Tiễu Dã khóc, liền nói: "Bà nội sắp về rồi."
Đậu Tranh lắc đầu, nói: "Không có việc gì, Tiễu Dã buồn ngủ thôi. Tôi dỗ Tiễu Dã ngủ, mọi người lên đường đi."
Cố Khái Đường nói: "Không cần gấp, không trễ đâu."
Cố Khái Mai rửa mặt xong, hỏi: "Khi nào thì đi?"
Cố Khái Đường thấy cô đã chải tóc xong, do dự một chút, đành nói: "Bây giờ đi luôn. Mẹ không đi cùng đến sân bay."
Lo rằng ba Cố sẽ mang không ít hành lý, cho nên chỉ có Cố Khái Đường và Cố Khái Mai đi đón ông.
Cố Khái Mai cười "Hắc" một tiếng, nói với Đậu Tranh: "Anh tôi sợ trễ như thế."
"..."
Tiễu Dã rũ mi mắt, Đậu Tranh nói với bé: "Tạm biệt thúc phụ đi con."
Tiễu Dã quay đầu nhìn Cố Khái Đường, tiếng nói có chút nghẹn, vẫy vẫy tay: "Thúc phụ, tạm biệt."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, nhìn Tiễu Dã, cầm chìa khóa xe.
Máy bay hạ cánh rất thuận lợi, hơn một giờ, chuyến bay của ba Cố hạ xuống. Đợi thêm mấy phút nữa, sân bay bắt đầu ồn ào lên, có người nhón chân lên nhìn xung quanh. Cố Khái Đường vóc dáng rất cao, không cần phải như vậy, nhưng tinh thần lại rất tập trung.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi bước ra. Vóc người ông gầy teo, lưng rất thẳng, có vẻ rất có tinh thần. Bởi vì không có biểu cảm, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Cố Khái Đường lập tức phản ứng, hô lên: "Ba."
Giống như có cảm ứng, mặt dù âm thanh của Cố Khái Đường không lớn, người đàn ông kia vẫn nghiêng đầu nhìn qua, chuẩn xác nhìn về phía bên này.
Cố Khái Mai reo hò chào hỏi ông. Ba Cố tháo mũ trên đầu xuống, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng bắt đầu hòa hoãn, lộ ra nụ cười.
pg{