5.
Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Đây là nhà của tôi và Hách Liên Dật.
Sau khi kết hôn, chúng tôi ngủ riêng phòng, hắn ngủ phòng chính, còn tôi ngủ phòng phụ, nhưng thực ra hai phòng không khác nhau nhiều, phòng của tôi có đủ mọi thứ cần có.
Đói bụng rồi, tôi vén chăn lên, xuống lầu ăn cơm.
Đúng lúc là giờ cơm tối, Hách Liên Dật lại cũng ở đây. Đang chống cằm mặt đầy nhàm chán ngồi ở bên cạnh bàn ăn.
Đi hết nấc thang cuối cùng, người tôi không khống chế được mà hơi lảo đảo, sau khi nắm chặt lan can bên cạnh để ổn định, tôi mới di chuyển từng bước chậm chạp đi tới.
Ngồi xuống, thấy Hách Liên Dật đối diện đang nghiêng đầu đánh giá tôi.
Tôi nhìn lại hắn một cái: "Chào buổi tối."
Con ngươi đối phương lóe lên, dời tầm mắt, "ừ" một tiếng thật thấp.
"Thân thể của cậu là tình huống gì?" giọng hắn lười biếng, thật giống như chẳng qua là lơ đãng hỏi một câu, "Hôm nay bác sĩ kéo tôi nói hơn một giờ về những điều cần chú ý."
Cổ họng hơi khô, tôi nâng ly nước lên uống một ngụm.
"Khi còn bé bất ngờ bị rơi xuống nước, từ đó về sau thân thể không tốt lắm, dễ bị bệnh."
"Ồ," hắn cười như không cười, "Tôi đây là cưới một tổ tông về rồi?"
Món cuối cùng được bưng lên.
Không biết có phải do bị bệnh hay không, tôi đói bụng, nhưng không có khẩu vị gì.
Dùng chén nhỏ múc nửa chén cơm, nhai nhỏ nhặt từng miếng, thỉnh thoảng gắp một chút xíu thức ăn.
Ngay khi tôi sắp vươn đũa gắp thức ăn một lần nữa ——
"Chờ một chút."
Hách Liên Dật nói, lấy điện thoại di động ra: "Tôi xem lại ghi chú một chút."
Sau mấy giây, hắn đẩy đĩa thức ăn đó ra xa, không cho tôi gắp.
"Cái này cậu không thể ăn."
Tôi: "..."
Được rồi.