Bé Con Ốm Yếu Của Lão Đại

Chương 19




27.

Trong dạ tiệc, chúng tôi một người là thiếu gia thật không được cưng chiều của Vân gia, một người là Tam thiếu gia du thủ du thực của Hách Liên gia, tất nhiên không ai muốn quan tâm đến.

Tôi nhìn thấy một số người của Vân gia cũng đến, Vân Mặc đang mang theo Vân Hoài nói chuyện với một số người ở mấy chỗ khác nhau.

Tôi thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút nhàm chán.

Hách Liên Dật nói có chuyện cần tạm thời rời đi, tôi ngồi ở một góc ít người chờ hắn.

Cũng không lâu lắm, Horris tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh xuất hiện tại buổi tiệc.

Một bộ vest tối màu được làm thủ công bao quanh vóc người hoàn mỹ của hắn, thân hình thật cao. Trên mặt mang mặt nạ màu bạc, chỉ cho người ta thấy đường quai hàm lưu loát. Trong lúc giơ tay nhấc chân tản ra vẻ ngạo nghễ của kẻ thống trị, khí chất lạnh lùng lẫm liệt.

Vừa xuất hiện liền đem tới từng trận náo động.

Tôi ngồi ở chỗ cũ lười động đậy, chỉ là tò mò nhìn quanh một cái.

Thấy hắn lên bục nói vài câu ngắn gọn, sau khi xuống thì cự tuyệt nói chuyện với mọi người, rất nhanh biến mất không thấy.

Tôi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Khi đi đến một khúc quanh không người, chỉ thấy người đàn ông tâm điểm của buổi dạ tiệc đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tôi.

"Một mình sao?" Giọng hắn mập mờ, "Có muốn cùng nhau tán gẫu một chút hay không?"

Vừa nói, chân hắn vừa bước không nhanh không chậm đi về phía tôi.

Hắn muốn làm gì?

Tôi cạn lời.

Đừng tưởng rằng anh đeo một tấm mặt nạ, đè thấp giọng nói, đổi một loại nước hoa khác, là em sẽ không nhìn ra anh là ai.

Đùa à, buổi tối mỗi ngày em cũng không phải ôm khúc gỗ đâu được không.

28.

Suy tư hai giây, tôi quyết định phối hợp diễn xuất với hắn.

Khi hắn sắp đến gần, tôi lùi lại hai bước.

"Tôi kết hôn rồi." Tôi nói.

Hắn dừng lại, như là cười khẽ một tiếng.

"Chồng em có tốt với em không?" Hắn nói, "Đá hắn ta đi, đến với tôi, như thế nào?"

"..."

Trong lúc nhất thời, nội tâm tôi rất phức tạp.

Hắn có phải có sở thích đặc thù gì hay không?

Nhìn hắn một cái ghét bỏ, tôi quay đầu bước đi.

Tăng nhanh bước chân, đồng thời cầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hách Liên Dật.

【 Chồng ơi, anh ở đâu? 】

【 Em gặp phải biến thái. 】

Khi quẹo qua một khúc quanh, ánh mắt tôi vừa vặn liếc thấy người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại, hơi cứng người lại.

Không nhịn được câu môi cười một tiếng.

Hắn rất nhanh trả lời:

【 Bảo bối đợi anh một lát, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi. 】

【 Em đi trước, tìm một chỗ nghỉ ngơi. 】

【 Đi chậm một chút đi, đừng để bị ngã. 】

Ha ha, còn chú ý tới tôi đi nhanh nữa.