22.
Bên trong xe lâm vào an tĩnh.
Chúng tôi chỉ giằng co như vậy, cũng không ai nói chuyện trước.
Cho đến khi tôi không nhịn được hắt hơi một cái.
Hách Liên Dật lập tức quay đầu, vẻ mặt khẩn trương kéo tay tôi qua, đặt ở lòng bàn tay hắn sưởi ấm.
Thấy tôi nhìn hắn, hắn nhanh chóng thu lại biểu tình, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước.
"......"
Tôi rút tay ra, nhưng không rút lại được.
Thôi thì mặc kệ hắn đi.
Hách Liên Dật thật sự có tiến bộ, lần này cơn giận thực sự đã kéo dài rất lâu.
Trước đây, nếu tôi thèm ăn hoặc không nghe lời, hắn chỉ xụ mặt nói tôi đôi câu, nhưng rất nhanh sẽ mềm giọng dỗ dành tôi.
Nhưng lần này, hắn có thể kiềm chế một thời gian dài mà không nói chuyện với tôi.
Chỉ là lạnh mặt đưa thuốc cho tôi, thúc giục tôi uống; lạnh mặt đưa khăn tắm và sấy tóc cho tôi; lạnh mặt đi làm ấm giường cho tôi...
Lúc ngủ, hắn vẫn ôm tôi, ấn đầu tôi vào trong ngực.
Cả hai đều im lặng, không ai nói chuyện.
Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, nghe thấy đỉnh đầu truyền tới thanh âm u oán: "Đồ tồi, đồ ngốc, đồ không có lương tâm..."
Tôi cũng đã sắp ngủ, mệt đến cực điểm, nghe hắn liên tục lải nhải ở bên tai, thật sự là khổ không thể tả.
Vì vậy vùi đầu sâu hơn, cố gắng trốn thoát khỏi "Ma âm".
Nhưng hắn vẫn còn nói.
Tôi cau mũi một cái: "Đừng nói nữa, sư phụ..." (ý là sư phụ niệm chú kim cô:)))
Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Không được nói à? Đừng quên hôm nay trên xe em đã nói..."
Thấy hắn lại có vẻ như muốn nói nhiều, tôi vội vàng ngẩng đầu, tiến tới khóe môi của hắn hôn qua loa một trận.
Vừa hôn vừa làm nũng dỗ hắn: "Em sai rồi chồng —— "
Hắn quả nhiên không nói nữa, chẳng qua bàn tay đặt ở bên hông tôi siết chặt.
Khi tôi nghĩ rằng rốt cuộc cũng thanh tĩnh lại có thể ngủ ngon.
Thì nghe thấy hắn khẽ than một tiếng.
"Vợ à, Vãn Vãn, bảo bối, hãy sống lâu trăm tuổi, bình bình an an."
"Anh không muốn ai khác, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh em."
Tôi sửng sốt một chút, thì ra hắn tức giận vì chuyện này.