Bé Con! Ngược Em Anh Sai Rồi

Chương 20: 20: Chỉ Mong Thời Gian Ngừng Trôi





Tối đó Trạch Quân đã ra viện về nhà với Thiên Du, bởi anh biết, giờ đây ở được với cô chút nào thì hay chút đấy, anh đã có một kệ hoạch, để khiến cô không phải đau lòng.

Bước vào biệt thự, không thấy cô ra đón như mọi khi anh thấy có chút lạ rồi tiến thẳng lên phòng.

Mở cánh cửa ra,đập vào mắt anh là Thiên Du đang cuộn tròn trong chăn, thấy anh về cũng chẳng mảy may để ý.

Anh bước tới, cố kéo chăn ra khỏi cô, giọng nói ấm áp đầy sủng nịnh
bé con, sao vậy, anh về mà em không vui sao
Anh lúc này cũng thành công kéo tấm chăn ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lòng lại dâng lên thứ cảm xúc hạnh phúc, kéo cô đặt lên đùi mình

sao vậy, anh làm sai gì sao
Thiên Du lúc này gương mặt phụng phịu
anh cả ngày làm gì không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn của em
Hóa ra bé con giận vì anh không nghe điện thoại, nhưng đâu phải anh không muốn nghe đâu mà là....!bỏ qua dòng suy nghĩ ấy, anh hôn nhẹ lên má cô
hóa ra là chuyện đó sao, cả ngày hôm nay anh bận quá, điện thoại lại còn hết pin, bé con đừng giận đang nói bỗng Trạch Quân nhíu mày đưa tay kên đầu, Thiên Du thấy vậy vô cùng lo lắng
Quân, anh sao vậy, không khỏe sao ạ
Anh không sao, hôm nay làm việc hơi quá sức thôi, bé đừng lo Vừa nói anh vừa đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô, Thiên Du rúc vào lồng ngực Trạch Quân như con mèo nhỏ, giọng nói ngọt ngào như bình thường
em xin lỗi, anh làm việc tới mệt như vậy em còn làm phiền rồi trách anh
không sao, là em đều không phiền
Từ này đừng làm việc quá sức nhé, em lo lắm
được, đều nghe bà xã đại nhân, đợi anh đi tắm xong cùng em ngủ
Trong phòng tắm, nước xối vào người Trạch Quân, anh vẫn như vô thức, anh rất đau, anh sợ cô sẽ buồn khi không còn anh, anh sẽ không thể chăm sóc cô được.

Nghĩ tới đây, anh lại nghĩ tới kế hoạch của mình, kế hoạch ấy không tốt, chắc chắn sẽ khiến cô đau lòng, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian thôi.

Ngắt lại chiếc vòi hoa sen đang chảy, anh với chiếc khăn tắm, lau khô người, mặc bộ quần áo ngủ ra ngoài.


Bước tới giường anh ôm trọn cô vào lòng, như chẳng bao giờ muốn buông, cô cũng ôm anh, cô cũng vậy, chẳng bao giờ muốn rời xa anh dù chỉ một chút.

Hai trái tim đập chung một nhịp, nhưng ông trời dường như chẳng thích nhịp đập ấy, ông vốn gĩ không muốn trái tim hai người sẽ dành cho nhau.

Sáng hôm sau, Trạch Quân không muốn đi làm nữa mà quyết định đặt vé máy bay đưa cô đi Paris bởi cô nói rất thích tới đây, rất muốn cùng anh tới nơi này một lần, nếu bây giờ không đi, anh sợ sẽ không có cơ hội nữa rồi
Bé con, anh nghỉ một tháng đưa em đi chơi, ngoài Paris ra em còn muốn đi đâu không?
anh nghỉ một tháng sao? Công ty thì sao Thiên Du thấy bất ngời bởi chẳng bao giờ Trạch Quân nghỉ lâu như vậy
không sao, công ty còn có Cố Tổng của chúng ta mà, dạo này không bên em được nhiều, muốn bù đắp thôi
vậy đi Luân Đôn, New York, Tokyo,...!để em từ từ nghĩ, em muốn cùng anh đi khắp Thế Giới luôn Thiên Du cười típ mắt, biểu cảm đáng yêu không thôi làm Trạch Quân chỉ biết cười khổ, đi khắp Thế Giới với cô, anh cũng muốn nhưng e không thể rồi
Được rồi, chúng ta chuẩn bị hành lý thôi, chiều sẽ suất phát
Suốt một tháng anh cùng cô đi được rất nhiều nơi, hai ngươi chơi rất vui, anh rất muốn cùng cô đi thêm chút nữa nhưng không được rồi, gần đây anh cảm nhận thấy cơ thể yếu hơn lúc trước, điều đó khiến anh cảm thấy đây là lúc thích hợp để thức hiện kế hoạch.

Anh và cô đang đi dạo ở Tokyo, trên con phố hoa anh đào đang mùa nở rộ, Thiên Du rất vui, suốt một tháng nay hai người luôn ở cạnh nhau, cuộc sống như vậy đúng là điều trong mơ cô muốn

Du Du anh nói nếu, nếu thôi nhé, khi không còn anh nữa, em có buồn không? Trạch Quân giọng vẫn ấm áp như vậy nhưng lại pha chút gì đó man mác buồn
Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy, anh hết yêu em rồi sao? Thiên Du hơi cau mày, hường về Trachh Quân mà nhìn
Anh nói nếu thôi mà
Như vậy em sẽ rất buồn, anh tốt như vậy mà, nếu thất sự anh không ở bên em nữa thì em không tự chăm sóc bản thân em được đâu, trước giờ đều là anh chăm sóc em quá kĩ, em quen rồi Những lời Thiên Du nói càng khiến Trạch Quân lo, đúng là bé con này được anh chăm sóc quen rồi, sợ không tự chăm sóc mình được nữa
được, đi thêm chút nữa, chúng ta chuẩn bị về thôi
Trạch Quân giờ đây biét rõ, khi về mọi thứ sẽ không còn tốt đẹp nữa, anh sẽ không còn được bên cô nữa, điều đó làm anh thật đau, lại chẳng muốn về chút nào, anh chỉ ước thời gian ngưng ngay lúc này, để anh mãi được ở cạnh cô.

Chiều hôm ấy máy bay cất cánh, hai người họ chuẩn bị về nước, chỉ vài ngày nữa thôi, một chuỗi bị thương lại bắt đầu rồi.