Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 627




Chương 627:

 

Tô Hoàng Quyên tự nhiên mà biến mất rồi.

 

Liên tiếp năm ngày, anh ta đều uống say mèm trở về. Hoàng Thiên Nhi đợi trong căn phòng, cô ta cũng không giận, càng không gây sự với anh ta, chăm sóc cho anh ta thật tốt.

 

Có một hôm buổi tối, Kiều Quốc.

 

Thiên tưởng nhầm cô ta là Tô Hoàng Quyên, xém chút có được cô.

 

Nhưng mà, thật sự là say tới không biết trời đất, đến cuối cùng cũng không có làm được gì rồi thôi, tỉnh dậy mới phát hiện xém chút là ngủ nhầm người Tồi.

 

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đơn thuần của Hoàng Thiên Nhi, trong lòng anh ta cứ trống trải, nhưng cuối cùng cũng không có nhắc qua “chia tay” hai chữ với cô ta. Cô ta là cô gái tốt, xứng đáng được dịu dàng đối xử.

 

Trong một khách sạn khác.

 

Mấy ngày sau, Tô Hoàng Quyên ói rồi. Đến bệnh viện kiểm tra, lại nói cô ta có thai rt Rõ ràng thuốc tránh thai đều có uống theo đúng thời gian, chuyện có thai này quả là buồn cười. Tô Hoàng Quyên tức nhiên là không tin rồi.

 

Nhưng mà, kiểm tra rồi lại kiểm tra, đổi một bệnh viện rồi lại một bệnh viện, kết quả vẫn là có thai.

 

Đây là sao?

 

Cô ta cầm kết quả kiểm tra, có chút lờ mờ. Trong phụ khoa, giống tuổi tác của cô ta kiểm tra ra được có em bé, đều là vui vẻ khó che giấu được.

 

Duy nhất cô…

 

Không phải không kích động, không phải không hưng phấn. Nhưng mà, đứa con này…mình nên để nó làm như thế nào?

 

Bác sĩ xem ra được do dự chần chừng của cô ta, khuyên cô ta: “Tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ rồi, bây giờ sinh đứa con vẫn là cao niên sản phụ, tuy chưa kết hôn, nhưng mà, tôi đề nghị cô sinh đứa bé này ra đi. Thai đầu tiên đã không giữ lại được, đối với sức khỏe vốn thì có ảnh hưởng rất lớn. Đi về thương lượng thật tốt với bạn trai của cô đi nhé” Bạn trai…

 

Cô ta không có bạn trai…

 

Tô Hoàng Quyên thất thần dọc đường đi về. Buổi tối, nằm trên giường một người, mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ, là hình ảnh ngày anh ta trong giam ngục mấy năm trước đó, lúc cô ta nói phải bỏ đứa bé, xém chút bị anh ta bóp cổ chết.

 

Cô bỗng dưng từ trong giấc mơ giật mình tỉnh dậy, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.

 

Nếu như lần này, mình lại cái gì cũng không nói với anh ta, đơn phương quyết định sinh mạng của đứa bé, có phải là sẽ chỉ để anh ta càng hận sâu hơn?

 

Với lại…

 

Đứa bé này, cô ta muốn giữ lại.

 

Thật sự, rất muốn…

 

Cô ta cũng sợ, sợ một khi không còn đứa bé này, sau này, cô ta bèn không còn có cơ hội làm mẹ nữa rồi.

 

Trời vừa mới bần sáng, cô ta liền vội đến trạm xe, mua vé xe. Vội vội vàng vàng đi về phía một thành phố khác.

 

Bây giờ, anh ta chắc vẫn ở trong khách sạn trước đó, còn chưa về thành phố A.

 

Cũng may, khoảng cách hai chỗ không phải xa lắm, chưa tới hai tiếng đồng hồ thì đến rồi. Dọc đường trên xe lửa, khiến cô ta hơi choáng váng, rất muốn ói, cũng may thuận lợi chịu đựng qua được.

 

Khi trên đường đầy cát bụi nhanh nhanh đến khách sạn Hoa Bắc, tới quầy lễ tân vừa hỏi, thì trong lòng nguội lạnh hết một nửa.

 

“Ông Kiều và cô Hoàng vừa đi, gấp chuyến máy bay về thành phố A”

 

“Vậy họ đi được bao lâu rồi?”

 

“Vẫn chưa tới nửa tiếng đồng hồ đấy!” Vẫn chưa tới nửa tiếng đồng hồ…cũng tức là nói, nếu như bây giờ mình vội đến sân bay, còn rất có khả năng có thể gặp được anh ta!

 

Tô Hoàng Quyên vừa nghĩ vậy, hầu như là lập tức chặn chiếc xe taxi, chạy như bay về phía sân bay.