Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 594




Chương 594:

 

“Các cô cứ đi trước đi, tôi hoàn thành công việc ở đây trước đã” Mọi người vội vàng rời khỏi, Tô Hoàng Quyên bỏ công việc trên tay xuống rồi cầm lấy thẻ phòng nhanh chóng đi tới phòng 8013.

 

“Này cô đang làm gì vậy?” Tô Hoàng Quyên vừa định quẹt thẻ phòng 8013, không ngờ tới lại bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.

 

“Anh là…khách trọ ở căn phòng này à” Xem ra mình vẫn là chậm một bước rồi.

 

“Tôi vốn tới đây để dọn dẹp nhưng bởi vì…”

 

“Được rồi ở đây đã không cần dọn dẹp nữa” Đối phương rõ ràng đã mất kiên nhãn nên không có tâm tư muốn nghe cô ta nói xong, mà trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào rồi đóng sầm cửa lại.

 

Tô Hoàng Quyên bị chặn lại ngoài cửa, cau mày lại nhưng cũng không dám xông vào.

 

Thôi quên đi.

 

Chỉ có thể lần sau quay lại tìm vậy, tin rằng dù có nhặt được chiếc bùa bình an cũng không ai thèm lấy.

 

‘Tô Hoàng Quyên quay lại làm việc và tiếp tục bận rộn một lát thì lúc này mọi người mới lần lượt quay lại.

 

“Làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ lớn”

 

“Đừng nhìn ông ấy đã lớn tuổi, khi còn trẻ cũng rất hấp dẫn đấy”

 

“Tôi không có hứng thú với ông lão, tôi vẫn cảm thấy hứng thú với vị khách mà hôm nay ông ấy dẫn tới hơn, thật đẹp trai!”

 

“Cô lại thế rồi! Nhưng đúng là rất đẹp trai”

 

“Đừng có mê trai nữa, tôi nghe người ta nói đó là con rể tương lai của ông chủ lớn đấy” Tô Hoàng Quyên lăng nghe cuộc trò chuyện của các cô ấy, chỉ vùi đầu tiếp tục làm việc, không có ý định tham gia cùng.

 

Nhưng cô cũng rất tò mò…

 

Vị khách mà ông chủ đưa đến rốt cuộc đẹp trai đến mức nào? Đối với cô ta mà nói…ừ, thực sự rất bình thường, khá bình thường.

 

Tô Hoàng Quyên không để chuyện này ở trong lòng, mà cứ nghĩ mãi về chiếc bùa bình an bị đánh rơi của mình, lúc tan ca cuối cùng vẫn đi tới căn phòng 8013 đó.

 

Cô ta gõ cửa ba lần nhưng không có người đáp lại.

 

Cô ta nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai rồi mới cầm thẻ phòng lặng lẽ đi vào.

 

Tìm quanh một vòng khắp căn phòng kết quả tìm thấy nó nằm trong góc phòng tắm, đã mất đi lại tìm thấy khiến Tô Hoàng Quyên vui mừng không thôi, vội vàng cất đi sau đó không dám chậm trễ nhanh chóng bước ra.

 

Tô Hoàng Quyên đi rất vội vàng nên không hề biết rằng…

 

Ngay khi mình vừa bước ra thì sau lưng một bóng người đột nhiên xuất hiện trên hành lang, bóng dáng vội vã rời đi của cô ta rơi vào trong đáy mắt người đó.

 

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng người đàn ông đã nhận ra bóng dáng đó.

 

“Cô ta là ai?” Kiều Quốc Thiên trầm giọng hỏi người trợ lý bên cạnh.

 

“Tôi đã từng gặp cô ta.” Anh ta lên tiếng: “Buổi sáng hôm nay cô ta lặng lẽ xuất hiện ở trước cửa phòng của anh nói là đến dọn dẹp vệ sinh, chẳng lẽ là… Tổng giám đốc Quốc Thiên, tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng vào trong phòng kiểm tra một chút xem có thiếu thứ gì hay không đi!” Người trợ lý vừa nói vừa nhập dấu vân tay rồi mở cửa đi vào.

 

“Không cần đâu” Kiều Quốc Thiên suy tư nhìn về phía bóng dáng đó biến mất rồi trầm giọng dặn dò: “Giúp tôi điều tra một chút, ở khách sạn này liệu có người nhân viên nào tên là Tô Hoàng Quyên hay không?” Người trợ lý cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều mà lập tức đi làm ngay.

 

Ngày hôm sau.

 

Tô Hoàng Quyên đến khách sạn, thay bộ đồng phục màu trắng xong định đi ra ngoài làm việc, thì Giám đốc đã vội vàng chạy tới nghiêm mặt lại hỏi đầy hẳn học: “Tô Vân Anh, cô đang làm trò quỷ gì vậy?” Tô Hoàng Quyên không hiểu là có chuyện gì ngơ ngác nhìn đối phương, các đồng nghiệp khác cũng tò mò nhìn họ.

 

“Tối qua trước khi tan ca có phải có đã đến phòng 8013 hay không?” Trong lòng của Tô Hoàng Quyên bỗng chùng xuống, không ngờ Giám đốc lại biết chuyện này.

 

“Tôi chỉ đi vào tìm đồ mình đã đánh rơi mà thôi.” Giám đốc cười chế giễu: “Vậy tức là đã từng đến đó rồi! Cô rất được đấy, sao chỗ khác không tìm lại nhất định phải đến phòng 8013! Sao lúc khác cô không tới lại tới ngay lúc người ta không ở! Nếu nói không phải cô vào ăn trộm đồ thì tôi cũng không tin” Tô Hoàng Quyên cau mày lại lạnh lùng nhìn chằm chăm vào anh ta: “Tôi không có trộm đồ” Cô ta không muốn giải thích thêm, nói xong nghiêng người tránh vị Giám đốc, định đi làm.