Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 591




Chương 591:

 

Nói đến đây, ánh mắt Lê Tiến Minh trở nên u ám, không có một chút ánh sáng.

 

Một tay bóp cằm của cô nâng lên, anh cau mày, cúi đầu nhìn cô: “Em quên anh rồi đúng không, hoàn toàn quên rồi có phải không?”

 

“Cho dù anh chết, em cũng không quan tâm, không để ý tới có phải không?”

 

“Em không cho phép anh nói những lời này!” Tống Ân lập tức hôn lên anh, muốn ngăn chặn những lời nói khiến lòng cô khó chịu, hoảng hốt.

 

Lê Tiến Minh không nghĩ là cô sẽ đột nhiên hôn mình. Anh bị chấn động trong chốc lát, rồi sau đó theo đà của nụ hôn ấy làm nó trở nên điên cuồng.

 

Hai người giống như muốn dùng tất cả nỗi nhớ nhung, mất mác và khổ sở trong nửa tháng phải tách xa này để hôn nhau. Trong một cái chớp mắt, tất cả những cảm xúc ấy trở thành mây khói, hai người quấn quýt đối phương không muốn rời xa.

 

Lê Tiến Minh đè Tống Ân ở trên sô pha, bàn tay nóng như lửa tiến vào trong quần áo cô.

 

Tống Ân cũng nhiệt tình đáp lại anh.

 

Nhưng…

 

Ngay thời điểm mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Tống Ân chợt tỉnh táo lại.

 

Mình đang là phụ nữ có thail Hơn nữa, hiện tại đứa nhỏ còn chưa đầy ba tháng, đây là khoảng thời gian rất nguy hiểm. Không chỉ vậy, hiện giờ anh đang say trong men rượu, động tác thô bạo, rất có thể sẽ làm đứa nhỏ bị thương.

 

“Chờ một chút..” Tống Ân thở hổn hển, hai tay chống trên vai anh, vừa thở gấp vừa mở miệng nói: “Chờ một chút, Tiến Minh…”

 

“Không chờ được…” Giờ phút này Lê Tiến Minh rất khó chịu, súng đã lên cò như này, còn chờ kiểu gì?

 

“Không được” Tống Ân giữ lấy một tia lý trí, nói: “Em đang mang thai! Em hiện tại là phụ nữ có thai, không thể làm!”

 

“..” Quả nhiên, người nào đó trên người cô bị chấn động.

 

Rồi sau đó, anh chậm rãi vặn vẹo cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em… vừa mới nói gì?” Tống Ân cắn môi: “Em… em mang thai con của anh… Còn chưa đầy ba tháng…” Mang thai?

 

Lê Tiến Minh giống như bị cái gì đập vào đầu, ngồi đờ người vì choáng váng một lúc lâu. Sau đó, anh nắm chặt tay của Tống Ân, lấy tay cô đập lên mặt mình: “Em đập anh mấy cái, hình như anh uống rượu nhiều quá, hay là đang nằm mơ? Là thật sao?” Tống Ân buồn cười: “Ngốc nghếch, anh thật sự sắp được làm cha rồi. Vừa dứt lời, cô cắn lên môi dưới của anh một ngụm. Lê Tiến Minh bị cắn đau, lại bị tin tốt hôm nay làm choáng váng, anh cảm giác cơn say được giải hơn phân nửa.

 

“Anh thật sự sắp được làm cha?” Anh vẫn không thể tin được.

 

“Phải”

 

“Anh thật sự sắp được làm cha?” Anh ôm chặt Tống Ân vào lòng.

 

“Đúng vậy! Này! Anh mau thả em xuống!”

 

“Đúng, đúng, đúng. Hiện giờ anh đang say, không thể ôm em” Người nào đó cố kìm nén cảm xúc kích động, lại cẩn thận đặt cô xuống sô pha. Anh nhẹ nhàng giống như coi cô là búp bê thủy tinh chạm cái là vỡ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Hiện giờ em là phụ nữ có thai, anh… về sau anh sẽ không uống rượu nữa! Còn có…hiện tại em phải gả cho anh! Anh không cần biết bây giờ em có còn oán trách anh hay còn căm giận anh hay không, em muốn không để ý tới anh cũng được nhưng em phải trở thành vợ anhl” Anh lầu bầu một tràng như vậy.

 

Tống Ân nhìn anh: “Anh sẽ không nói là muốn chịu trách nhiệm với em vì đứa nhỏ đấy chứ, đúng không?”

 

“Đúng, phải chịu trách nhiệm. Anh sẽ dùng cả đời này để chịu trách nhiệm với em và con của chúng ta, em cũng phải chịu trách nhiệm với anh. Em làm anh từ bỏ nguyên tắc của bản thân, còn tra tấn anh khiến anh không giống với chính mình, cho nên em phải chịu trách nhiệm. Còn có, ngay cả khi anh bị cách ly, em cũng nhẫn tâm không thèm quan tâm đến anh, về sau em là vợ anh, không cho phép em tái phạm như lần này nữa” Tống Ân sụt sịt mũi: “Em xin lỗi, em… em không biết anh gặp phải chuyện như vậy…” Lê Tiến Minh nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra: “Anh phải gọi điện thoại cho cha mẹ anh, bọn họ sắp được lên chức làm ông nội và bà nội rồi. Chắc chắn hai người họ sẽ vô cùng vui mừng!” Tống Ân bật cười, chạy nhanh túm chặt điện thoại trong tay anh: “Hiện giờ đang là ban đêm, đã muộn như này rồi, đừng gọi điện thoại làm phiền giấc ngủ của bác trai và bác gái. Đứa nhỏ không chạy đi được, chuyện này ngày mai nói sau cũng không muộn”

 

“Được, được, được… ngày mai nói sau, chuyện gì cũng nghe theo em” Tống Ân nhìn dáng vẻ nửa say nửa tỉnh của anh, thật không biết buổi sáng ngày mai sau khi tỉnh lại, anh có còn nhớ được chuyện này hay không.

 

Sáng hôm sau.

 

Lê Tiến Minh mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là trần nhà.

 

Anh nhìn quanh bốn phía, là khung cảnh quen thuộc trong nhà của Tống Ấn.

 

Anh lập tức bật dậy ngồi trên giường.