Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 571




Chương 571:

 

Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ân khiến anh ta luôn có loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Thậm chí… Mùi hương trên người cô…

 

Cho nên nói…

 

Mười năm này, chân chính muốn qua Tống Ân, người chiếm hữu cô cũng chỉ có mình anh!

 

Ngoài anh ra không còn người khác!

 

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây quả thật là một tin vô cùng tốt!

 

Lê Tiến Minh lấy điện thoại di động ra muốn lập tức gọi điện thoại cho.

 

Tống Ân, muốn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với cô. Anh ta muốn nói cho cô ấy biết giữa bọn họ đến cùng có duyên như thế nào. Nói cho cô ấy biết người thanh niên mười năm trước ở trong phòng kia chính là anh ta!

 

Nhưng mà…

 

Ngón tay anh nhấn số nhưng chợt nhớ tới cái gì bỗng nhiên ngơ ngẩn.

 

C**ng hi3p…

 

Mang thai ngoài tử c ung…

 

Cả đời khó mang thai…

 

Hết chữ này đến chữ khác sắc bén mà tàn nhẫn bỗng nhiên đâm vào trong đầu của anh ta, đem tất cả kích động và hưng phấn của anh lập tức liền bị đâm đến chia năm xẻ bảy.

 

Tống Ân ở thành phố Hà Nội phải ghi hình tiết mục liên tiếp hai ngày. Mỗi ngày đều có phóng viên truyền thông, fan hâm mộ làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, có đôi khi bận đến ngay cả uống miếng nước cũng không có thời gian.

 

Ngày thứ hai, cô ấy ghi hình tiết mục xong đã hơn 9 giờ.

 

Trang phục cũng chưa gỡ bỏ cô ấy đã trực tiếp mang theo một cái ví nhỏ, vứt xuống hết mọi thứ vướng víu trở về thành phố An Lập trước.

 

Thật sự lúc cô về đến thành phố An Lập cũng mới mấy giờ sáng. Cho dù Tống Ân có trở về cũng không gặp được anh ta. Nhưng cô không biết vì sao ở thành phố này bỗng nhiên khiến cô ấy có loại cảm giác mến thương không hiểu nổi.

 

Nghề nghiệp của cô ấy luôn là mỗi ngày bay tới bay lui, không ở cố định một nơi nào cả. Có đôi khi tỉnh táo lại, thậm chí rất khó nhớ tới từ.

 

Vừa quay người lại cánh tay dài ôm lấy eo cô.

 

Hai người lúc này đang ở trên cầu thang. Anh ở trên, cô đứng dưới trông anh càng thấy càng cao.

 

“Sợ anh à?”

 

“.., Cũng không phải. Chỉ là em không muốn ở chỗ này” Tống Ân thật sự không thể làm ra chuyện khiến người khác cười vào mặt.

 

Lần trước bà Lê đã nói như vậy với cô, mấy ngày cô chủ động tới cửa phòng rồi qua đêm ở nhà anh, không để lại ấn tượng tốt cho ai.

 

Lê Tiến Minh trực tiếp ôm ngang lên, cô vừa đồng thời kêu lên, hai tay vừa bám vào cổ anh theo bản năng.

 

“Này!”

 

“Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng cho dù như thế nào, tối nay em không được phép rời đi.” Lê Tiến Minh trực tiếp bế cô lên giường trong phòng ngủ của mình.

 

Anh đặt hai tay lên người cô, nhìn cô thật sâu: “Đêm nay anh phải ôm em ngủ. Em ở đây, nếu anh buông tha cho em, đêm nay không thể ngủ được.” Thật ra không đành lòng, trong lòng tràn đầy hoài niệm.

 

“Vậy thì… ngày mai anh phải đưa em ra ngoài.” Lê Tiến Minh mỉm cười: “Vâng, thưa nữ hoàng.”

 

“Nhưng là, em rất muốn nhanh trở về. Em không mang theo hành lý, liền đưa cho Vũ Uyên. Hiện tại không có quần áo để thay” Lê Tiến Minh nheo mắt, vuốt tóc trên má cô rồi vén sang một bên: thì nói cho anh biết, tại sao em trở về vội vàng như vậy? vội vàng trở về lúc bốn giờ sáng” Người này chỉ đang cố ý hỏi.

 

Tống Ân tức giận đánh anh: “Em sẽ không nói với anh nữa. Anh đi tắm đi, mùi rượu quá nồng.” Lê Tiến Minh không bị vướng víu.

 

Có một số thứ mà hai người đang ngầm nếm trải bây giờ.