Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 569




Chương 569:

 

Lê Tiến Minh sáng sớm tâm tình trở nên đặc biệt tốt. Lúc trước lần đầu tiên cùng Tống Ân đã cảm thấy cô ấy căn bản là chặt đến mức không có khác gì lần đầu tiên.

 

Mà kỹ xảo hoàn toàn không có.

 

Anh ta đã sớm cảm thấy không được bình thường. Bây giờ càng tiếp xúc càng cảm thấy cô ấy căn bản cũng không giống loại con gái không hề hiểu tự ái như trong truyền thuyết.

 

Một cô gái có lòng kiêu ngạo cao như cô ấy, làm sao có thể vì 4 tỷ mà đi bán thân?

 

Anh ta cũng thật là đáng chết mới có thể đến bây giờ mới nhìn thấy những lời đám tiếu hãm hại Tống Ân.

 

“Hôm nay có hoạt động gì? Có muốn anh đưa em đến công ty không?” Lê Tiến Minh hỏi.

 

“Không cần” Tống Ân mắt nhìn thời gian, để đũa xuống rồi liếc anh ta một cái: “Em… lát nữa muốn đi ra sân bay” Lê Tiến Minh nhíu mày.

 

Mà kỹ xảo hoàn toàn không có.

 

Anh ta đã sớm cảm thấy không được bình thường. Bây giờ càng tiếp xúc càng cảm thấy cô ấy căn bản cũng không giống loại con gái không hề hiểu tự ái như trong truyền thuyết.

 

Một cô gái có lòng kiêu ngạo cao như cô ấy, làm sao có thể vì 4 tỷ mà đi bán thân?

 

Anh ta cũng thật là đáng chết mới có thể đến bây giờ mới nhìn thấy những lời đám tiếu hãm hại Tống Ân.

 

“Hôm nay có hoạt động gì? Có muốn anh đưa em đến công ty không?” Lê Tiến Minh hỏi.

 

“Không cần” Tống Ân mắt nhìn thời gian, để đũa xuống rồi liếc anh ta một cái: “Em… lát nữa muốn đi ra sân bay” Lê Tiến Minh nhíu mày.

 

“Lại bay?” Giọng nói bỗng trầm lại.

 

Nên biết là đã suốt mười ngày trước đó Lê Tiến Minh cũng không nhìn thấy Tống Ân.

 

“Ừm… Em đi đến thành phố T: Thanh ghi hình chương trình mới.”

 

“Ở bao nhiêu ngày?”

 

“Khoảng hai ngày. Cụ thể còn phải hỏi Ada. Hành trình là cô ấy giúp em sắp xếp” Trên mặt Lê Tiến Minh có chút không vui. Tống Ân cũng nhìn ra nên cô có chút lấy lòng nói: “Em sẽ cố gắng về sớm một chút được không?

 

Chương trình này đã ký kết xong, từ chối không được. Mỗi một tuần đều phải đi ghi hình”

 

“Anh biết” Lê Tiến Minh gật đầu: “Mấy giờ bay?”

 

“Khoảng 10 giờ Vũ Uyên sẽ đến đón em” Lê Tiến Minh nhìn đồng hồ. Hiện tại đã là 8 giờ hơn.

 

Lê Tiến Minh vẫy tay với Tống Ân: “Tới đây” Tống Ân thuận theo anh ta buông xuống bát đũa, đi sang bên cạnh Lê Tiến Minh. Anh đưa tay kéo một cái, tìm một chỗ ngồi dễ chịu trên đùi để cô ngồi. Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nụ hôn của Lê Tiến Minh cứ như vậy đồn dập ấn xuống.

 

Tống Ân hừ ra một tiếng, hai tay triền miên treo ở cổ của Lê Tiến Minh.

 

Giọng nói Lê Tiến Minh khàn khàn: “Đến nơi nhớ gọi cho anh có biết không?” Trong mắt cô ấy thoáng hiện chút ướt át, ngoan ngoấn gật đầu.

 

Lê Tiến Minh nắm vuốt cảm của cô ấy, cái trán chống đỡ lấy trán cô, hai người bốn mắt thật sâu nhìn lẫn nhau.

 

Trong mắt cả hai đều là quyến luyến cùng không bỏ, xuyên thấu qua hai mắt, truyền lại đến tận bên trong đáy lòng lẫn nhau…

 

Tống Ân ngửa đầu, hôn lấy đôi môi của anh ta.

 

Lê Tiến Minh hừ nhẹ ra một tiếng, bàn tay thò vào trong quần áo của cô ấy: “Nếu dám không gọi cho anh, hậu quả sẽ rất đáng sợ đấy!”

 

“… Em sẽ gọi mà” Tống Ân thờ hổn hển thở, nhiệt tình đáp lại Lê Tiến Minh.

 

Hai người triền miên, khó bỏ khó phân.

 

Cả hai dành tất cả nhiệt tình không chút nào keo kiệt trao cho đối phương.

 

Thẳng đến lúc Vũ Uyên ở ngoài cửa gõ cửa hồi lâu Tống Ân mới vội vàng sửa sang lại quần áo ra ngoài.