Chương 567:
Thời khắc này, Tống Ân cảm thấy những thống khổ, khó chịu và uất ức của cô, hết thảy đều được anh thu nạp.
Người đàn ông này… Tựa hồ cũng không phải là hoa tâm, không đáng tin cậy a…
Đêm nay, sau khi hay người cãi nhau, tựa hồ càng trở nên ngọt ngào.
Cô ấy đột nhiên mất tích khiến Lê Tiến Minh mặc dù còn nhiều tức giận, nhưng cô ấy bình an sau khi trở về Lê Tiến Minh cũng thực sự không có cách nào lại cùng cô ấy tiếp tục tức giận nữa.
Nhưng mà…
Anh ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô ấy như vậy.
Một đêm làm liền ba lần. Sáng ngày thứ hai, lúc Tống Ân tỉnh lại chỉ cảm thấy lưng mình đau nhức.
Cái tên xấu xa này! Lần sau cô ấy không dám chọc Lê Tiến Minh nữa!
Tống Ân đang nằm trong ngực anh †a chợt ngẩng đầu lên. Lê Tiến Minh vẫn còn đang ngủ, ngủ an ổn, dưới cằm có một ít râu đang nhú ra ngược lại càng lộ ra vẻ đẹp mê người của anh.
Cánh tay dài còn choàng trên lưng cô ấy giống như là sợ cô sẽ lại lần nữa biến mất, tính chiếm hữu khiến cho cánh tay càng ôm chặt hơn.
Không biết vì cái gì, cô ấy lại cảm thấy càng ngày phần tình cảm kia trong lòng càng dày đặc hơn.
Mặc kệ tương lai hai người bọn họ sẽ ra sao, có lẽ cuối cùng mỗi người đi một ngả, nhưng mà vào giờ phút này, cô ấy cảm thấy còn có thể ôm nhau một cái là đủ rồi.
Tống Ân vén chăn lên, mặc vào áo ngủ, lặng lẽ rời khỏi giường, xuống lầu, tiến vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh rỗng tuếch, cũng may còn có ít mì sợi còn thừa mặc dù cũng không nhiều lắm.
Cô ấy nấu nước sôi, đem mì sợi bỏ vào.
Điện thoại vang lên.
Cô ấy giật mình, sợ quấy rầy đến người đàn ông trên lầu cho nên vặn lửa nhỏ lại, chạy đến trong phòng khách nghe điện thoại.
“Chị Tống Ân, lát nữa em sẽ đến đón chị, chị Ada để cho em dẫn chị đi ăn sáng trước, sau đó chúng ta ngồi máy bay đi thành phố Tân Thanh ghi hình tiết mục mới”
“Nhanh như vậy à?” Tống Ân nhớ tới người đàn ông trên lầu, trong lòng cô có chút không nỡ bỏ. Cô ấy hỏi: “Mấy giờ máy bay cất cánh?”
“11 giờ trưa.”
“Vậy thì thế này đi” Tống Ân mắt nhìn đồng hồ nói: “Em không cần đưa chị ăn sáng, em mua một tấm vé máy bay giúp chị, 10 giờ lại đến đón chị đi”
“Vậy chị ăn cái gì? Buổi trưa hôm nay sẽ ở trên máy bay dùng cơm, không phải chị vẫn luôn ăn không quen đồ ăn trên máy bay sao?”
“Chị đang nấu mì sợi, em đừng quan tâm buổi sáng chị ăn cái gì nữa”
“Chị tự nấu?” Vũ Uyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Không thể nào, em mua cho chị đống mì kia đã hơn nữa năm cũng chưa dùng hết. Hôm nay làm sao lại có tâm tình nấu m “Đúng vậy, tâm tình của chị hôm nay rất tố Vũ Uyên ở đầu dây bên kia cười: “Hì hì, đừng cho là cái gì em cũng không biết. Chị đang nấu mì cho cậu Lê ăn chứ gì. Tối hôm qua cậu Lê cầm chìa khoá phòng đi tìm chị phải không?
Vậy em không quấy rầy hai người nữa, 10 giờ hơn em lại đến đón chị nha”
“Em còn dám nhắc đến chuyện cầm chìa khóa! Tranh thủ thời gian cúp máy cho chị, một hồi gặp mặt em xem chị xử lý em thế nào!” Tống Ân cố ý giả vờ làm dữ dẫn, đem điện thoại cúp máy.
Cô ấy đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc nhớ tới lát nữa phải đi rồi, cô ấy ngượng ngùng mắt nhìn trên lầu, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Đến lúc Lê Tiến Minh xuống lầu thì Tống Ân đã bưng bát mì sợi từ phòng bếp ra.
Cô ấy hiển nhiên là bị phỏng, hai tay nắm lấy vành tai cứ nhảy lòng vòng tại chỗ. Lê Tiến Minh đứng ở cửa nhà bếp nhìn được cảnh tượng này chỉ cảm thấy lúc này Tống Ân vô cùng đáng yêu.
Anh ta thật không biết ngoại trừ cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, dáng người tuyệt mĩ thì cô còn có dáng vẻ như vậy.
Lê Tiến Minh đến gần, một cánh tay từ phía sau ôm chặt eo của cô, đem tay của cô từ trên vành tai kéo xuống, không chút do dự ngậm m*t lấy tay cô ấy.