Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 559




Chương 559:

 

Hiện tại, chuyện đã cách mười năm, hình dáng của cô gái kia như thế nào anh ta đã sớm quên mất. Điểm duy nhất vẫn còn nhớ rõ chính là vết bớt màu đỏ kia.

 

Hơn nữa…

 

Nếu bây giờ tìm được thì sao?

 

Theo quy luật của người trưởng thành, sau tình một đêm, mất tích hoàn toàn là điều hợp lý nhất.

 

“Mẹ, con không về. Cô ấy là ai con cũng không muốn biết, mẹ đừng phí công vô ích, hiện tại đối với ai con cũng không cảm thấy hứng thú!”

 

“Tại sao không muốn biết người đó là ai? Con khi dễ con gái nhà người ta, sau đó đến lời xin lỗi cũng không muốn nói có phải không?” Trần Phương Linh hạ giọng nói: “Người ta lúc ấy còn là vị thành niên nên không cần giải thích rõ sao? Mẹ nói cho con biết, nhà họ Lê cũng không dạy con làm như vậy. Tóm lại, nếu con khi dễ người ta, con phải giải thích chuyện này cho rõ ràng. Cho nên dù có muốn hay không, con cũng phải về nhà, nếu không mẹ trực tiếp dẫn người tới công ty!” Bà Lê đã hạ lệnh, Lê Tiến Minh chỉ có thể chấp hành.

 

Nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ.

 

Tống Ân xuống máy bay, anh ta liền đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tống Ân, nhưng mà điện thoại thế nhưng lại không hề gọi được.

 

Sao có thể như thế được, hay vẫn chưa xuống máy bay?

 

Khi Lê Tiến Minh nhìn thấy Tống Trinh, thật sự không tin vào mắt mình.

 

Chờ tới khi Tống Trinh lấy ra chiếc hoa tai còn lại, khiến anh ta kinh ngạc không thôi. Hơn nữa trên đó đúng là còn khắc chữ ‘N’.

 

Anh ta cũng từng nghĩ rằng nó là ký tự trong tên của một người.

 

Tống Trinh…

 

“Ninh” vừa đúng trùng hợp.

 

“Tiến Minh, con xem các con đúng là có duyên! Duyên phận của hai đứa chính là bắt đầu từ mười năm trước!” Trần Phương Linh rất vui mừng. Ở trong mắt bà ta, Tống Trinh an yên, biết vâng lời, hơn nữa lại hiền lành, gia cảnh không tốt, tuy rằng gia cảnh không tốt nhưng lại là một đứa trẻ đơn thuần, so với Tống Ân thì tốt hơn rất nhiều.

 

Trần Phương Linh thà cho Lê Tiến Minh qua lại với Tống Trinh cũng không muốn cho nó qua lại với Tống Ân.

 

Lê Tiến Minh không nói gì, vẫn đứng đó thật lâu mà đánh giá Tống Trinh. Bị nhìn như vậy khiến Tống Trinh không khỏi có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương.

 

Trần Phương Linh nói với con trai: “Có kích động cũng không phải nhìn chằm chăm con gái nhà người ta thế chứ! Người ta mặt không dày như con, bị con nhìn sẽ xấu hổ”

 

“Cô Tống, nếu như nhớ không lầm tôi đã từng nói, trước kia trên mặt cô…” Lê Tiến Minh ngồi đối diện với Tống Trinh, mở miệng nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hiển nhiên là không hoàn toàn tin những gì Tống Trinh nói.

 

Tống Trinh cười nhạt: “Vốn dĩ trên mặt tôi có vết bớt. Nhưng mẹ tôi cảm thấy không đẹp, chín năm trước đã đến bệnh viện xóa đi.” Lê Tiến Minh nhìn chằm chằm mặt cô ta nửa ngày, giả vờ như không biết hỏi: “Vết bớt đó ở bên nào?”

 

“Bên trái, ở vị trí này” Tống Trinh còn nói thêm: “Không nhỏ, đại khái to như thế này, hơn nữa có chút giống một đóa hoa. Tiến Minh, anh không nhớ sao?” Lê Tiến Minh nheo mắt.

 

“Kia… Cô còn nhớ rõ đêm đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?” Tống Trinh mím môi, cúi đầu.

 

Trần Phương Linh khẽ nhéo vào người con trai: “Thằng nhóc này, sao lại hỏi câu dọa người như vậy! Mẹ nói này, con cũng đừng có thấy con gái nhà người ta đơn thuần mà bắt nạt chứ!”

 

“Không sao đâu, bác gái… Tống Trinh nhỏ giọng nói: “Thật ra, đêm đó…

 

Bởi vì là chuyện ngoài ý muốn, cháu bị người ta bỏ thuốc mới chạy trốn tới phòng của anh ấy… Sau đó… Dược tính phát tác, mơ mơ màng màng, rất nhiều chuyện căn bản đã không còn nhớ rõ.

 

Nhưng mà, cháu còn nhớ rõ… Một việc…” Tống Trinh nói đến đây mặt sớm đã đỏ bừng. Liếc mắt nhìn Trần Phương Linh, sau đó lại nhìn Lê Tiến Minh.

 

Trong nháy mắt, đầu càng cúi thấp.

 

Trần Phương Linh nghĩ cô ta chịu ủy khuất, liền nằm tay, nổi giận trừng mắt nhìn về phía con trai, nói: “Tống Trinh, có gì cháu cứ nói! Cháu yên tâm, nếu như nó dám bắt nạt cháu, bác sẽ công đạo cho cháu!” Tống Trinh mấp máy môi.

 

Một hồi lâu sau mới mở miệng: “Đêm đó… Anh ấy… Không sử dụng biện pháp gì…’ Lê Tiến Minh vội ho một tiếng.