Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 546




Chương 546:

 

“Đi đâu?”

 

“Đưa cô ấy về nhà”

 

“… Em từ khi nào cùng nữ minh tinh gần gũi như vậy?”

 

– Giọng điệu của Lê Tiến Thành rất tệ.

 

Tống Ân đang ngủ nghiêng đầu dựa vào trên vai anh. Mùi hương quyện với mùi rượu lan vào mũi anh, anh khẽ cau, đẩy cô ra nhưng không được.

 

Tống Ân kêu lên một tiếng rồi đi tìm hướng khác mà ngủ, mắt thấy cô sắp đập đầu vào cửa kính Lê Tiết Minh ném tất cả điện thoại di động và ipad trong tay sang một bên, nhanh chóng dùng một tay giữ đầu cô lại, tay còn lại ôm cả người cô về phía mình.

 

Hai người vô cùng thân mật, tóc cô mềm mại rơi trên cổ anh, anh cảm thấy ngứa ngáy cô vùng.

 

Lúc này, Lê Tiến Minh chỉ có thể cứng đờ ngồi đó, không thể cử động cánh tay. Sợ rằng chọc cô thức dậy lại sợ cô khiến cô va vào cửa xe, anh cảm thấy mình đúng là tốt bụng.

 

Một lúc sau, anh mới nhớ ra cuộc gọi của Lê Tiến Thành, không ngờ bên kia cũng chưa cúp máy.

 

“Em rốt cuộc đang làm gì?”

 

“Anh hai, anh tự lo cho mình trước đi”

 

– Ngừng một chút, anh lại nói – “Phương châm của nhà họ Lý, em chưa quên, anh cũng đừng quên” Lê Tiến Thành muốn nói gì đó, nhưng dù sao cũng không nói được.

 

Lê Tiến Minh dứt khoát cúp máy.

 

Anh cúi đầu xuống, người phụ nữ nhỏ bé đang trên vai anh thực sự đã ngủ rất say. Bởi vì vừa mới uống say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh đèn đường ngoài cửa sổ quét qua, khiến cho cô trông rất bình an.

 

Anh không biết sao mình có thể nhìn cô lâu như vậy, nhìn đến quên hết mọi thứ.

 

Phía trước, Trần Vũ nhìn cảnh tượng phía sau qua gương chiếu hậu, không khỏi kinh ngạc.

 

Chẳng lẽ Lý Tiến Minh đổi khẩu vị?

 

Bất cứ ai từng xem phỏng vấn của anh đều biết anh từng nhiều lần tuyên bố: thứ nhất, không bao giờ kết hôn; thứ hai, không bao giờ yêu đương với nữ minh tinh; thứ ba, để không trì hoãn việc kết hôn của người phụ nữ, tuổi của người kia không được vượt quá 24.

 

Nhưng trước mắt Tống này không chỉ là một nữ minh tinh mà còn là một nữ minh tinh dính nhiều scandal và đã hơn 24 tuổi.

 

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên ngoài một khu phố. Đây là khu giàu có, nhiều ngôi sao lớn nhỏ đều sinh sống tại khu vực này.

 

Anh hơi liếc mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó, anh vươn tay đẩy vai cô xuống.

 

“Này! Tỉnh lại!” Tống Ân thấy mình đang ngủ trên vai Lê Tiến Minh, cười ngây ngô, ngồi thẳng lưng: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất…” Lê Tiến Minh giả bộ không kiên nhẫn, xoa xoa bả vai, hất áo khoác: “Cũng may là cô không chảy nước miếng, nếu không, tôi đã ném cô ra giữa đường”

 

“Cảm ơn anh” Tống Ân không biết là say hay là buồn ngủ, nhưng thay vì nói mấy lời châm chọc cô lại cảm ơn.

 

Cô xách túi, đẩy cửa, loạng choạng bước xuống xe.

 

Lê Tiến Minh liếc nhìn bóng lưng của cô, cau mày nói với Trần Vũ: “Đi thôi” Trần Vũ nhìn bước chân nghiêng ngả của Tống Ân: “Cô Tống sợ rằng giờ phút này còn không biết cửa nhà mình đang mở hướng nào”

 

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu?”

 

“Dù sao cô ấy cũng là một ngôi sao, đi nhầm phòng thì..” Lê Tiến Minh lắc đầu thở dài, dù sao cũng đã tới tận đây, chỉ cần cách tiễn Phật thì tiễn về Tây phương.

 

Tống Ân đi giày cao gót hơn 10cm, đi không được mấy bước, chân liền đau. Khi Lê Tiến Minh đuổi kịp, cô ấy đang ngồi trên mặt đất, với mái tóc rối bù.

 

Lê Tiến Minh nhìn tới nhìn lui một hồi, quyết định bế cô lên: “Thật biết fan thích gì ở cô, miệng lưỡi sắc bén, tính cách cũng xấu, tửu lượng còn kém” Tống Ân đã say, nhưng anh vẫn nhớ lần trước anh giở trò lưu manh với chính mình, còn không quên kéo váy xuống: “Tôi có xấu như vậy đâu… sao anh lại đến đây?”

 

“Nếu cô không trở thành nữ chính của bộ phim mới của tôi, tôi còn cần quan tâm cô?” Tống Ân cười khổ, không trả lời nữa.