Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 544




Chương 544:

 

“Anh không để ý đến làng giải trí đúng không? Tống Ân! Vừa rồi mới được cư dân mạng châu Á bình chọn.”

 

“Tống Ân này đúng là ngực khủng, eo thon, chân dài, rất tuyệt”

 

– Ai đó lên tiếng – “Tôi ngủ qua không ít minh tinh nhưng Tống Ân vẫn chưa. Có ai biết giá là bao nhiêu không?”

 

“Đắt. Không phải số này không lấy đâu”

 

– Bên kia đưa hai ngón tay ra.

 

“Hai tỷ một đêm?”

 

“Cũng nhiều đó”

 

“Cô ta có xứng với cái giá đó không?”

 

“Thật ra tôi chưa chơi bao giờ nhưng nghe nói kỹ thuật vô cùng ghê gớm sợ là đã nếm qua thì không quên được”

 

“Vậy thì chúng ta sẽ thử tối nay chứ? Cô ta sẽ nhận một lúc hai ba người chứ?” Sau đó là một tràng cười lớn.

 

Sắt mặt Lê Tiến Thành lạnh xuống, không nói gì. Lê Tiến Minh ném đôi đũa trong tay xuống bàn, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh: “Không muốn ăn nữa đúng không?” Sau khi bị khiển trách, tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau mới có người mỉm cười thận trọng nói: “Được rồi, chúng ta đừng nói lung tung. Mấy chuyện thô tục này đừng có nói trên bàn ăn”

 

“Hai người đừng nóng giận. Vừa rồi chúng ta là lời nói đùa giỡn. Tống Ân là nữ chính của anh, chờ cô ấy đến đây, nói cô ấy kính anh một ly rượu”

 

– Lời này là nói với Lê Tiến Minh.

 

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, mọi người theo tiếng động nhìn xem, tất nhiên là Tống Ân.

 

Tối nay, cô ấy ăn mặc rất đẹp, có chút hở hang.

 

Lê Tiến Minh nhớ đến những lời mà những người đàn ông vừa thảo luận về giá cả, nhìn cách ăn mặc hiện tại của cô, không có cách nào liên tưởng cô với một người phụ nữ thuần khiết mà anh gặp trên phố ban nãy.

 

Anh cảm thấy như mình a gạt.

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

– Tống Ân nhìn thấy anh, khóe môi giật giật.

 

“Tại sao tôi lại không ở đây được?” ~ Lê Tiến Minh nhếch môi nói – “Nghe nói Tống đại minh tinh ngủ một đêm hai tỷ”

 

“Thật sao?” Tống Ân nở nụ cười quyến rũ.

 

Cô nhìn thấy Lê Tiến Thành đang ngồi ở một bên vẫn không phát ra tiếng động.

 

“Các ngày ai đồn giá của tôi là hai tỷ vậy, đúng là cao quá rồi” Cô bước vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Tiến Thành, liếc mắt một cái: “Nếu là anh Tiến Thành đây, 20 triệu tôi cũng bán” Lê Tiến Thành không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi không thích mua bán phụ nữ” Tống Ân giật mình, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhưng ngay sau đó, cô lại nở nụ cười.

 

“Cô Tống, ngồi đây. Đến đây uống một chút” Tống Ân giấu đau thương vào mắt, nâng ly uống cạn.

 

Cô không có cảm giác gì khi cồn trong bụng.

 

Từ lâu, trong mắt cô chỉ có một người đàn ông, càng nhìn cô càng đau.

 

Ada nói có Tiến Thành thì cô sẽ không sao. Nhưng anh ta chỉ lo cho chính mình, như lúc này, anh ta sẽ không thừa nhận có quan hệ với cô. Không biết là ai duỗi tay ra, cả người cô liền ngã vào trong vòng tay của nam nhân. Tống Ân khó chịu, dùng sức đẩy người đó ra.

 

Người đàn ông rót rượu vào miệng cô: “Cô Tống, cho cô hai tỷ, đêm nay ở lại với tôi” Cô nghiến răng vừa định nói “đi chết đĩ thì đã ly rượu bị ai đó hất đổ xuống đất, cả người cô bị một lực kéo ra khỏi người đàn ông đó kia, cô lại rơi vào vòng tay của một người khác.

 

Lê Tiến Thành?

 

Cô ấy nhìn lên.

 

Không phải, cô thất vọng, đó là Lê Tiến Minh.