Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 460




Chương 460:

 

Du Ánh Tuyết cảm thấy thứ mà cô ta muốn xé nát hiện giờ không phải là tờ kết quả, mà là bản thân cô.

 

“Người này hình như bị điên, có phải cô ta từ khoa tâm thần chạy ra không?”

 

“Đúng vậy. Cô gái, tôi thấy cô nên mau chóng ra khỏi thang máy thì hơn, cô đang mang bầu, kẻo bị cô ta làm bị thương” Những người khác cũng sợ hãi trước tư thế của Tô Hoàng Quyên, họ thì thầm với Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết nhìn Tô Hoàng Quyên, cô ta hình như không còn tỉnh táo nữa.

 

Dáng vẻ của cô ta bây giờ thực sự khiến người khác không chịu nổi.

 

“Cô làm sao vậy?” Du Ánh Tuyết hỏi Tô Hoàng Quyên. Nhưng vẫn thận trọng lùi lại phía sau để tránh làm tổn thương đến đứa con trong bụng.

 

Nhưng, câu hỏi của cô ấy lại kích thích Tô Hoàng Quyên một cách trực tiếp và mạnh mẽ.

 

Cô ta ném những mảnh giấy đã xé lên người Du Ánh Tuyết, rồi nhìn chằm chằm vào cô một cách dữ dội, như thể muốn giết chết cô.

 

“Sao cô có thể hỏi những câu này một cách vô tội như thết Nếu không phải vì Kiều Phong Khang, tôi sao có thể thảm hại như bây giờ? Các người hạnh phúc rồi, vui vẻ nhìn tôi thê thảm thế này, đúng không?” Du Ánh Tuyết thở dài: “Cô Quyên, có kết quả phải có nguyên nhân” Đường gân xanh trên mặt của Tô Hoàng Quyên nổi lên: “Nếu có kết quả thì phải có nguyên nhân? Cô có nguyên nhân gì, dựa vào đâu mà cô có tất cả, còn tất cả những thứ tôi có thì bị các người lấy đi? Ngay cả… ngay cả thứ cuối cùng tôi có… Các người muốn ép chết tôi… muốn ép chết tôi!” Con của cô ta đã mất rồi, nhưng Du Ánh Tuyết lại đang mang thai.

 

Dù chỉ là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô, thì trong mắt của một người mất tất cả như cô ta, niềm hạnh phúc đó thật gai mắt, gai mắt đến mức toàn thân cô ta đau đớn…

 

Gai mắt đến mức, tim cô ta như bị đâm cho tan nát…

 

Du Ánh Tuyết không muốn vướng vào Tô Hoàng Quyên thêm nữa. Như những người khác đã nói, trạng thái tinh thần của cô ta trông rất tệ.

 

Một khi mất kiểm soát, việc cô ta làm sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.

 

Cô đã mất đứa con đầu lòng vì cảnh hỗn loạn, nên không thể để đứa con này gặp phải chuyện ngoài ý muốn nữa.

 

Huống hồ, Tô Hoàng Quyên thực sự là một người dám làm mọi thứ.

 

Cô gọi cho dì Lý để nói rõ tình hình, và Dì Lý đã lo lắng chờ đợi ở lối vào thang máy.

 

Khi cửa thang máy mở ra, dì Lý lập tức bước lên phía trước, thận trọng ngăn Tô Hoàng Quyên, rồi cùng Du Ánh Tuyết đi ra.

 

Tô Hoàng Quyên đi ra từ thang máy, nhưng cô ta chỉ có thể nhìn Du Ánh Tuyết được quấn trong một chiếc áo khoác bông, lên xe rồi rời đi.

 

Nhìn cảnh tượng đó, Tô Hoàng Quyên đứng ở cửa bệnh viện cảm thấy đau đớn, hai chân mềm nhữn ngã xuống đất.

 

Tại sao?

 

Tại sao những người đã lấy đi mọi thứ của cô ta giờ lại có tất cả?

 

Đứa con duy nhất của cô ta…

 

Thậm chí, cô ta đã sẵn sàng làm lại từ đầu vì đứa trẻ…

 

Nhưng, cô ta thật đáng thương khi không có con…

 

Bọn họ có tất cải Họ đã khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh bi đát như vậy, nhưng hai người họ thậm chí còn có con, có niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời!

 

Không công bằng!

 

Quá bất công!

 

“Cô ơi, cô có sao không?”

 

“Bác sĩ, người này đã ngất đi rồi!

 

Mau lên!” Tô Hoàng Quyên lại ngất đi, lại được đưa vào bệnh viện.

 

Du Ánh Tuyết đang ngồi trên xe không khỏi quay đầu nhìn lại.

 

Nghĩ đến dáng vẻ u ám và đáng sợ của Tô Hoàng Quyên, cô vẫn cảm thấy bất an.

 

“Sao đột nhiên lại gặp cô ta?” Vì chuyện không may xảy ra với đứa con đầu của Du Ánh Tuyết, dì Lý cũng cảm thấy bất an.