Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 412




Chương 412:

 

“Chúng tôi không đói. Nhân tiện để phòng bếp chuẩn bị món mà Phong Khang thích.” Trần Thanh Tùng nhắc nhở: “Anh ấy mấy ngày nay hắn là ăn không ngon”

 

“Yên tâm, tôi đã bảo nhà bếp rồi”

 

Dì Lý không ép họ ở lại nữa, dì tiễn ba người họ đi.

 

Trên lầu, trong phòng tắm. Hơi nước ấm áp bao bọc hai người họ.

 

Trong bồn tắm khổng lồ, hai người nằm thoải mái trong làn nước nóng. Du Ánh Tuyết vòng tay qua cổ anh và ngồi trên chân anh.

 

Dưới nước, đến bây giờ cơ thể của hai người vẫn chưa tách rời.

 

Du Ánh Tuyết cho đến bây giờ mới cảm thấy thực. Ngửi hơi thở của anh. và tựa vào vòng tay anh khiến cô cảm thấy thanh thản.

 

“Em sợ sao?” Kiều Phong Khang ngẩn người hỏi, sờ mái tóc ướt đẫm của cô.

 

Du Ánh Tuyết vùi đầu vào giữa cổ anh và gật đầu.

 

“Em thực sự nghĩ rằng anh… Du Ánh Tuyết không thể nói thành lời. “không bao giờ quay lại nữa”, cô chỉ hít một hơi thật sâu và nghẹn ngào.

 

Cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ anh.

 

Nói như vậy là điềm xấu quá, cô không dám nói.

 

Cô e rằng điều đó sẽ thành sự thật.

 

“Đừng sợ,giờ không phải anh yên ổn trở về rồi sao?” Kiều Phong Khang thoải mái VỖ VỖ lưng cô.

 

Đã lâu không gặp, cô gái nhỏ của anh đã gầy đi rất nhiều.

 

Du Ánh Tuyết ngồi thẳng trên vai anh, nhưng chỉ cần một cử động nhẹ như thế này, Kiều Phong Khang liền phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, anh lưu luyến nơi nào đó trong cơ thể cô, lập tức phản ứng trở lại.

 

Mạnh mẽ và cuồng nhiệt.

 

Ham muốn còn chưa bị khống chế hoàn toàn, cơ thể lại bị vật gì đó lấp đầy, Du Ánh Tuyết Thanh không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ, hơi thở càng thêm hổn hển, ánh mắt mơ màng.

 

“Ánh Tuyết, đừng nhúc nhích.” Có một cảnh báo nguy hiểm ẩn trong hơi thở nặng nề của anh.

 

Du Ánh Tuyết ôm lấy mặt anh, vừa đau lòng vừa say đắm nhìn anh: “Vào trong đó rất khó chịu đúng không?”

 

“Đừng lo lắng cho anh, những việc này không là gì đối với anh cả” Sau bao nhiêu năm thăng trầm trên thương trường, những thứ này có là gì?

 

Chỉ có điều khi cô gái nhỏ quay lại, anh không thể ngồi yên. Anh sợ cô ấy ở bên ngoài càng thêm đau khổ.

 

“Anh nằm xuống, chờ em một lát” Du Ánh Tuyết nói xong thì đứng dậy.

 

Anh giữ hông có bằng lòng bàn tay to và kéo cô lại.

 

Thân thể mềm mại mảnh mai lại nặng nề ngồi xuống, ôm chặt lấy anh.

 

Cú va chạm rất mạnh khiến Du Ánh Tuyết thở dốc, đôi mắt xinh đẹp đẫm nước bỗng nhòe đi.

 

“Bây giờ em là của anh… em không được đi đâu cả..” Kiều Phong Khang lẩm bẩm, vòng qua eo cô, càng ngày càng lún sâu vào cơ thể cô.

 

“Em… em chỉ muốn lấy dao cạo cho anh …”

 

Giọng cô ngắt quãng.

 

Thân hình mảnh mai của người phụ nữ và cơ thể cường tráng của người đàn ông va chạm dưới nước tạo thành âm thanh mơ hồ, vang vọng trong phòng tắm.

 

Trong bồn tắm, nước bắn tung tóe lên xuống. Dưới ánh đèn, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

 

Trong phòng tắm… Nhiệt độ càng ngày càng tăng… Họ đã tắm gần hai giờ.

 

Không biết là do ham muốn hay là do ngâm mình trong nước quá lâu mà Du Ánh Tuyết khi ra khỏi bồn tắm vẫn mềm nhũn.

 

Kiều Phong Khang đặt cô xuống giường, và kéo một chiếc áo choàng tắm quanh cô.

 

Sau đó, anh nhận thấy vết thương trên đầu gối của cô.

 

“Có chuyện gì vậy?” Anh cau mày. Ngón tay dài chạm vào đầu gối cô.