Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 396




Chương 396:

 

Kiều Phong Khang ánh mắt càng trở nên nghiêm túc, khi nói chuyện liền lớn giọng nói: “Chú nói cháu có tư cách, thì có tư cách! Minh Đức, cháu không còn là thanh niên nữa mà là một người đàn ông có trách nhiệm, những lúc then chốt phải đứng thẳng lưng lên cho chú!”

 

Kiều Minh Đức im lặng. Cả hai chú cháu nhìn nhau. Cuối cùng, Kiều Minh Đức trịnh trọng: “Chú ba, cháu sẽ không để chú thất vọng”

 

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

 

Liếc nhìn cái tên hiển thị trên đó, vẻ mệt mỏi trong mắt Kiều Phong Khang hơi dịu đi, anh khoát tay với Kiều Minh Đức nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

 

Kiều Minh Đức muốn an ủi anh về việc của trợ lý Sơn, nhưng sau cùng, Du Ánh Tuyết đã xuống máy bay và ngay lập tức gọi cho Kiều Phong Khang.

 

“Alo”

 

Khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên, Du Ánh Tuyết đang đứng ở lối ra sân bay với vali hành lý.

 

Trước mắt cô, có những đám đông lạ lùng đến và đi.

 

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh, suy nghĩ trong lòng bắt đầu lan tràn vô tận, trái tim cô cồn cào.

 

Cô giữ chặt điện thoại và áp sát vào tai, cứ như thế này cô có thể gần anh hơn.

 

Cô nhẹ nhàng nói: “Em đã nhớ anh rồi … em phải làm sao đây?”

 

Nhiệt độ ở thành phố này rõ ràng là cao hơn ở thành phố An Lập. Tuy nhiên, vì anh ấy không có ở đó, nên …

 

Cảm giác thật lạnh lẽo.

 

Đằng này, như thể vừa qua một trận chiến, cả người Kiều Phong Khang mệt mỏi chìm vào trong ghế tựa, nghe cô nhẹ nhàng nói nhớ mình, trái tim anh lập tức tan chảy.

 

Anh mệt mỏi và dường như mất tập trung đi rất nhiều.

 

Nếu có thể, làm sao anh có thể thật sự để cho cô gái nhỏ của anh rời khỏi anh để đến một thành phố mà anh không thể nhìn tới được?

 

“… Này? Tại sao anh không nói nữa?” Du Ánh Tuyết nói lại trước khi chờ đợi câu trả lời.

 

“Đồ ngốc” Anh thì thầm, giọng đời đẫn: “Ngoan nào, đừng có làm nũng với anh thế nữa.”

 

Cô bĩu môi. Cô làm nũng thế này, anh không thích nữa sao?

 

Cô hơi không vui. Cô kéo hành lý thấp xuống.

 

Rõ ràng trước đây cô làm nũng với anh như vậy, anh hoàn toàn không có sức phản kháng nữa. Vậy mà mới được mấy tiếng đồng hồ, anh đã thay đồi?

 

Đang suy nghĩ lung tung, nhưng lại nghe thấy anh đằng kia nói thêm một câu dỗ dành: “Anh sợ anh nhớ em quá nên sẽ bay qua Hà Cảng trói em lại, ngoan đi, đừng có trêu chọc anh.” Du Ánh Tuyết mỉm cười.

 

“Vậy anh tới đón em đi! Chỉ cần anh tới, em sẽ đi cùng anh “

 

Anh cũng mỉm cười.

 

“Rồi anh sẽ tới. Làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn chờ anh, biết không?”

 

Nghe giọng nói ấm áp của anh, tâm trạng của Du Ánh Tuyết cũng cải thiện phần nào.

 

“Anh bận việc quá à? Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi.”

 

Anh cười. “Bây giờ không sao, nhưng sắp tới anh có thể bận. Nếu thư kí Thanh trả lời điện thoại thay anh, đừng lo lắng. Anh có thể đang họp hoặc đang đi công tác, biết không?”

 

“… Ồ. Vậy thì anh phải nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Bây giờ vừa qua Tết, anh nên cho mình chút thời gian nghỉ ngơi”

 

“Ông chủ có thể cho mình đi nghỉ dài ngày ở đâu? Có rất nhiều nhân viên đang chờ kiếm cơm đấy.” Kiều Phong Khang dùng giọng điệu thoải mái, như đang nói đùa với cô.

 

“Việc đó em không quan tâm. Dù bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi hợp lý. Ăn uống đúng giờ”

 

“Người nhớ ăn uống đúng giờ phải là em ấy. Nếu lúc về mà cái bụng của em có vấn đề gì thì cẩn thận với cái mông của em đấy.”

 

Vừa nói, Du Ánh Tuyết vừa nhớ tới lần bị anh đánh trên giường vào đêm hôm đó, dường như cô vẫn còn đau, sờ mông rồi lè lưỡi: “Em biết rồi. Trước khi đói đến mức bị ốm, thì em phải từ chức ngay lập tứ rồi quay lại thành phố An Lập”

 

Kiều Phong Khang cười: “Được rồi, anh chờ em”