Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 366




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 366:

 

Kiều Phong Khang rất hài lòng với chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Càng nhìn càng thấy ưng mắt, đương nhiên cô còn trông ưng mắt hơn. Điều đó có nghĩa là Kiều Phong Khang đã đóng dấu lên cô rồi.

 

Anh đặt một bàn tay quanh eo cô, chóp mũi ấm áp áp lên chóp mũi cô: “Em có biết chiếc nhẫn này tượng trưng cho cái gì không?”

 

Du Ánh Tuyết gật đầu: “Ừm…” Cảm xúc trong trái tim cô cũng mạnh mẽ như anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm xúc động. Hai tay cô lại ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh.

 

Anh nắm tay phải của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc nhẫn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ánh Tuyết, lần này, chúng ta không thể lại lùi bước nữa”

 

Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Em không lùi bước nữa.”

 

Bốn năm trước, vì quá đau đớn và vì còn non nớt, cô đã chọn cách ra đi, chạy trốn, dùng thời gian để tự chữa lành vết thương.

 

Tuy nhiên, trong những năm tháng dài sau khi cô ra đi, cô nhận ra rằng nỗi đau chia ly và nhớ nhung sâu sắc còn đáng sợ hơn hơn bất cứ tổn thương nào, thậm chí nó giày vò cô cả ngày lẫn đêm.

 

Sau khi trải qua những điều đó, và niềm vui mất đi ngày nào giờ lại lấy lại được, bây giờ, cô đâu dám lại để lại cho mình đường lùi nào nữa?

 

“Cho dù phía trước có vách núi, em cũng không quan tâm, cho dù không ai cho phép chúng ta ở bên nhau, chỉ cần anh không từ bỏ, em cũng sẽ không từ bỏ..”

 

Có một sự kiên định chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Sự kiên định đó phản chiếu trong đôi mắt anh, thật quyến rũ…

 

Tim Kiều Phong Khang run lên không ngừng. Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy mọi nỗi đau trong 4 năm qua đều bị xóa sạch trong phút chốc.

 

 

Anh cảm thấy rằng anh đã bị mê hoặc bởi cô gái nhỏ này!

 

“Anh tưởng đêm qua, anh đã luôn muốn em.”

 

Hàm ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, Du Ánh Tuyết nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, mặt đỏ bừng, cô tát anh một cái: “Anh biết em không nói về chuyện đó…”

 

Kiều Phong Khang cũng đứng thẳng mặt lên, nhìn kỹ cô: “Trong mối quan hệ này, anh luôn ở thế bị động, trước giờ em là người lựa chọn có cần anh hay không, không phải sao?”

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy xúc động với đôi mắt ướt nhòe.

 

Người đàn ông quyền lực và độc đoán, quen kiểm soát mọi thế chủ động, nhưng trong tình cảm anh không giữ lại gì cả, anh đã cho cô tất cả.

 

Du Ánh Tuyết dựa người vào ngực anh, áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh không để ý đến biểu cảm hơi phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Một lúc lâu, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Du Ánh Tuyết nói.

 

“U?” Du Ánh Tuyết siết chặt bàn tay đang ôm lấy eo anh.

 

“… Bốn năm trước, trước khi mất con, em có xem một bộ ảnh của anh.” Lúc này, cô dừng một chút, không nói tiếp.

 

Kiều Phong Khang trả lời: “Ánh của anh và Tô Hoàng Quyên?”

 

“Vâng.”

 

Kiều Phong Khang đẩy Du Ánh Tuyết ra khỏi người anh một chút, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu nói từ đầu đến cuối, anh chưa từng có chuyện gì với cô ta, những bức ảnh kia chỉ là giả, em có tin anh không?”

 

“Em tin điều đó” Cô trả lời mà không hề do dự.

 

Lý do cô hỏi cũng chỉ vì muốn đích thân anh nói với mình.

 

Chỉ vậy mà thôi.

 

Kiều Phong Khang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đừng nghi ngờ anh. Từ khi đưa em vào nhà này, anh đã cách ly với phụ nữ. Em nên biết rõ hơn ai hết.” Du Ánh Tuyết cười. Nơi đầu môi ngọt như mật.