Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 332




Chương 332:

 

Trịnh Thanh Vy đặt văn kiện xuống, đưa mắt nhìn mọi người: “Trong công việc không có chuyện công bằng hay không. Tôi cũng đã cố gắng tranh thủ giúp Tần Nguyên rồi, nhưng đây là quyết định của boss. Nếu mọi người nhận tiền lương của boss thì chỉ cần hoàn thành tốt công việc của ông ấy là được rồi”

 

Dứt lời, cô đưa mắt nhìn Tần Nguyên, nhẹ giọng an ủi: “Công việc mới cũng là nơi rất tốt. Cậu đừng nản. chí, không chừng cậu sẽ có cơ hội phát huy trong đội ngũ mới. Chỉ cần cậu có tài năng thì xã hội này sẽ không lãng phí cậu đâu”.

 

Tần Nguyên gật đầu, từ đầu tới cuối không nói một lời. Thấy Du Ánh Tuyết vẫn ngẩn người ngồi ở đó, còn chưa hoàn hồn, Trịnh Thanh Vy Vỗ tay: “Còn ngơ ra đấy làm gì? Mau giao tiếp công việc, sau đó thu dọn hành lý đi. Tối nay lên máy bay, đừng kéo dài thời  gian”.

 

Du Ánh Tuyết ngây người hồi lâu. Cô vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao lại đổi Tần Nguyên thành mình. Là trùng hợp, hay là…

 

Cô không dám suy nghĩ sâu xa, sợ kết quả chỉ là một lần mình tự đa tình. Có lẽ thật sự chỉ là vì công việc thôi. Nhưng về thành phố An Lập bàn về kế hoạch RQ, có phải là… Mình sắp được gặp lại anh ấy rồi không?

 

Vừa nghĩ đến khả năng này, cô lại không thể bình tĩnh nổi. Cô im lặng hủy vé máy bay của mình, sau đó mới đi giao tiếp công việc với Tần Nguyên.

 

Tân Nguyên trông rất chán nản. Du Ánh Tuyết áy náy nói: “Xin lỗi, em không ngờ chuyện lại thành ra thế này..”.

 

“Có gì đâu mà xin lỗi. Dù sao ở trong đội ngũ nào thì cũng phải làm việc thôi. Hơn nữa người thế chỗ anh là em chứ không phải là người khác.” Đây đúng là điều duy nhất khiến Tần Nguyên vui mừng.

 

“Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc của anh”

 

Tần Nguyên cưng chiều xoa đầu cô: “Công việc thì công việc, nhưng em bên kia phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng giày vò dạ dày của mình nữa, biết chưa?”

 

Du Ánh Tuyết cảm thấy ấm lòng: “Em biết rồi, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

 

“Còn nữa..” Nói đến đây, Tần Nguyên nhìn cô một cách trịnh trọng: “Em Sẽ về đây chứ?”.

 

“Gì cơ?” Câu hỏi bất ngờ khiến Du Ánh Tuyết không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn anh ta.

 

Tần Nguyên bỗng cảm thấy chua xót, không khỏi ôm chầm lấy cô.

 

Cô thoáng sửng sốt, hơi ngượng nghịu muốn lùi về sau, nhưng lại nghe thấy anh ta chua xót nói: “Anh cứ cảm thấy thành phố An Lập rất quan trọng đối với em. Dường như sau chuyến đi này, em sẽ ở lại nơi đó mãi mãi.”

 

Tần Nguyên cười khổ.

 

Ngốc nghếch! Kiều Phong Khang thở dài .

 

“Cả đêm nay em cứ luôn thăm dò ý tôi, rốt cuộc là em muốn hỏi điều gì?”

 

Du Ánh Tuyết cắn môi nói: “Tôi không muốn hỏi nữa, tôi đã có đáp án rồi”

 

“Thật sao?” Anh nhíu mày: “Vậy nói cho anh biết, em mang theo đáp án. trong lòng em bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì em định sẽ giải quyết mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”

 

Du Ánh Tuyết mím chặt môi. Hai bàn tay chống vào vai anh cũng siết chặt .

 

Đôi mắt đã hơi ươn ướt của cô nhìn anh: “Hôm nay, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này… xin anh đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa …”

 

Đôi mắt Kiều Phong Khang tối sầm lại .

 

Cổ họng đau thắt lại, cô hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục tìm lại giọng nói của chính mình: “Ngày mai, tôi sẽ nộp đơn xin chuyển về Hà Cảng, và từ đây trở đi, tôi sẽ không bao giờ trở lại thành phố An Lập nữa… Tôi sẽ coi như chưa từng gặp anh…”

 

“Em, sao em có thể nói những lời tuyệt tình như vậy được? Kiều Phong Khang nhướng mày nhìn cô, lòng đầy chua xót, đồng thời có chút bất lực. “Nếu tôi cũng tuyệt tình như em thì khi biết em và tên Tần Nguyên đó quan hệ không rõ ràng, có phải cũng nên quay về thành phố An Lập luôn, như thế thì chưa từng phải yêu em, chưa từng phải nhớ em, nếu thế thì sao còn phải nghĩ hết trăm phương nghìn kế để em từ Hà Cảng quay về An Lập?”

 

Một lời yêu, hai lời nhớ của anh khiến mũi Du Ánh Tuyết cay xè, hốc mắt đỏ hoe .

 

“Anh đừng dỗ tôi nữa! Nếu anh thật sự yêu tôi và nhớ tôi như anh đã nói, thì anh và Lăng Ái Xuyên là gì? Cô ấy là bạn gái của anh, nếu anh muốn nói những lời ngọt ngào thì anh hãy đi mà nói cho cô ấy nghe, tôi không muốn nghe gì hết. “

 

Cô nói, cố chấp bịt tai lại. Vẻ mặt tức giận và ghen tị như vậy có lẽ thực sự rất khó coi, dù sao cô cũng không đủ tư cách để ghen .

 

Q Nhưng.. .

 

Hôm nay cô không nghĩ được nhiều như vậy .