Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 331




Chương 331:

 

Hai người không nhiều lời mà cúp điện thoại ngay. Kiều Phong Khang ngồi trước bàn làm việc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Có câu nói chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh, đến nay anh đã bốn bề thọ địch, mặc dù đứng trên cao thì phong cảnh rất đẹp, nhưng ai thấu hiếu nỗi cô đơn ấy? Nếu cô bé kia ở bên cạnh mình thì có lẽ giờ đây đã là quang cảnh khác rồi.

 

Anh mệt mỏi dời mắt, ngả người trên ghế nằm, ấn điều khiển kéo rèm lại. Phố thị phồn hoa về đêm và bầu trời đầy sao tức khắc bị che khuất ở bên ngoài, chỉ còn lại căn phòng lạnh lẽo.

 

Hôm sau, Du Ánh Tuyết đến công ty với quầng thâm mắt đen sì.

 

“Ánh Tuyết, bữa sáng của em nè” Tần Nguyên đã chuẩn bị bữa sáng sẵn: “Đây là do anh tự tay làm, em ăn thử đi”.

 

Trong hộp cơm là bánh trứng gà và cơm chiên, trông rất ngon miệng.

 

“Cảm ơn anh” Du Ánh Tuyết mỉm cười, trong lòng rất cảm động, nhưng lại không có chút khẩu vị.

 

“Dora, nói thật đi, có phải em đã quen biết với tổng giám đốc Khanh từ trước rồi không?” Đột nhiên Susan chen mồm vào, nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết. Rõ ràng cô vẫn còn nhớ chuyện người nào đó đã kéo Du Ảnh Tuyết rời đi trên núi Thái Bình.

 

Du Ánh Tuyết không ngờ mình. muốn quên một người đến thế, chẳng những không quên được mà vừa đến công ty còn phải nghe đến tên anh ấy. Cô có chút mâu thuẫn, chỉ nói: “Chị đừng nói lung tung, bọn em không quen nhau”.

 

Cô cầm bữa sáng ngồi vào chỗ của mình. Susan vẫn không chịu buông tha: “Chị vẫn luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình. Chị nhìn kiểu gì cũng thấy hai người không đơn giản. Nếu không quen thì sao hôm đó trên đỉnh núi, anh ấy lại đột nhiên kéo em đi?”

 

Du Ánh Tuyết nhất thời nghẹn lời. Nhớ đến hôm đó mình suýt nữa buông thả trong khách sạn, lại nhìn bữa sáng trên tay, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng.

 

Cô không để ý tới Susan mà chỉ ngẩng đầu nói với Tần Nguyên: “Tối nay sau khi tan tầm, chúng ta có thể nói chuyện không?”

 

Tần Nguyên ngẩn ra, nhìn đôi mắt của Du Ánh Tuyết, không hiểu sao trong lòng anh ta bỗng cảm thấy buồn bã. Cô ấy… Muốn nói chuyện gì? Anh ta có thể thấp thoáng đoán được.

 

“Ừ, anh chờ em” Tần Nguyên gật đầu.

 

Sau khi đã hạ quyết tâm, trong lòng Du Ánh Tuyết mới thoải mái hơn một chút, mặc dù rất có lỗi với Tần Nguyên. Susan vẫn còn đang than thở: “Dora, em đã có bạn trai tốt như Tần Nguyên rồi mà còn bắt cá hai tay thì rất có lỗi với cậu ấy”

 

“Chị nói gì vậy?”.

 

“Nói em với tổng giám đốc Khanh chứ sao!” Susan nhìn vẻ mặt cô đơn của Tần Nguyên, hạ giọng nói nhỏ: “Chị cảm thấy tổng giám đốc Khanh muốn theo đuổi em đấy”.

 

Cô thoáng khựng lại, chỉ cảm thấy tim đập loạn một nhịp, nhưng sau đó cô lập tức phản bác: “Chị đừng nói bậy, anh ấy đã có bạn gái rồi, mọi người cũng thấy rồi đấy, hai người họ rất xứng đôi, còn nữa.”

 

“… Anh ấy sẽ không đến Hà Cảng nữa đâu”

 

Cô nói những lời này chẳng những cho Susan nghe, mà còn cho bản thân nghe. Họ đã kết thúc rồi, cho nên cô cũng nên hủy vé máy bay đến thành phố An Lập thôi…

 

Cô không bận tâm tới Susan mà mở máy tính, hít sâu rồi mở trang web mua vé máy bay. Còn chưa kịp làm gì thì thấy Trịnh Thanh Vy bước ra từ văn phòng của boss Inoue, nói: “Susan, Spring, hai người các cô trở về dọn dẹp hành lý đi, hôm nay chuẩn bị đi công tác. Còn nữa..”.

 

Trịnh Thanh Vy chỉ vào Du Ánh Tuyết: “Em cũng đi cùng”

 

“Em á?” Du Ánh Tuyết chỉ tay vào mình.

 

“Ừ. Dự án RQ lên sàn khá phức tạp, chúng ta phải về thành phố An Lập bàn kỹ hơn mới được, đã tìm được bên rót vốn rồi”.

 

“Cho nên lần này chúng ta sẽ đến thành phố An Lập công tác hả?” Susan hỏi.

 

Trịnh Thanh Vy gật đầu.

 

Du Ánh Tuyết vẫn không thể hiểu được: “Nhưng em không cùng nhóm với các chị mà”.

 

“Đúng thế, chẳng lẽ Tần Nguyên không cần đi? Cậu ấy thuộc nhóm chúng ta mà?”.

 

Tần Nguyên cũng đang nhíu mày chờ đáp án của Trịnh Thanh Vy. Lần đầu tiên mọi người thấy sắc mặt anh ta khó coi đến thế.

 

Trịnh Thanh Vy cũng cảm thấy hụt hẫng: “Tần Nguyên sẽ có công việc mới, đó là dẫn dắt nhóm khác làm dự án khác, còn Du Ánh Tuyết sẽ chuyển qua nhóm chúng ta. Công việc của Tần Nguyên sẽ được giao cho em, các em giao tiếp công việc với tốc độ nhanh nhất đi”.

 

“Nhưng thế này thì không công bằng với Tần Nguyên chút nào? Các đồng nghiệp bênh vực Tần Nguyên. Dù sao dự án đi đến nước này, anh ta đã trả giá rất nhiều tâm huyết. Bây giờ lại bị đá ra dự án, thật sự là rất tồi tệ.

 

“Đúng thế, bản kế hoạch dự án này là do chúng ta thức mấy đêm cùng nhau làm ra. Không thể không kể công của Tần Nguyên”