Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 253




Chương 253:

 

“Đừng gấp, chúng ta sẽ không đi bệnh viện.”

 

“Như vậy sao được? Nhất định phải.”

 

“Nhưng tôi không có chỗ này thấy không thoải mái cả, tôi rất khỏe” Du Ánh Nguyệt ngắt lời anh, cười với anh: “Thật ra. lúc nãy tôi chỉ cảm giác được nó động trong bụng tôi mà thôi…”

 

Nghĩ lại cảm giác vừa rồi, hốc mắt trở nên nóng ẩm.

 

Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lãnh đạm bình thường lúc này cũng hiện lên ánh sáng.

 

Anh đặt Du Ánh Tuyết xuống, ngồi xổm xuống, quàng tay qua eo cô, áp tại trái vào bụng cô.

 

“Nó còn động không? Có thể cảm giác được không?”

 

Anh đang lắng nghe rất chăm chỉ.

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh, thấy bộ dạng của anh giống như trẻ nhỏ được ăn kẹo.

 

Cô cười.

 

Tiếc nuối nói: “Bây giờ tôi không cảm giác được.”

 

“Không cảm nhận được?” Anh nhướng mày.

 

Dường như không muốn bỏ cuộc, anh vẫn áp tai vào bụng cô.

 

Du Ánh Tuyết cười sâu hơn và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

 

Thật tốt. ít nhất, đứa con trong bụng cô đang phát triển tốt.

 

Dì Lý vội vàng đi ra ngoài, bà cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này trong thang máy: “Làm sao vậy? Sao cậu không rời đi? Mau đi, đừng lãng phí thời gian”

 

Bà vừa nói vừa nhận thang máy.

 

Kiều Phong Khang đưa tay ngắn thang máy lại, bế Du Ánh Nguyệt ra ngoài.

 

“Di Lý, mở cửa đi, chúng tôi không đi bệnh viện nữa.”

 

“Tại sao không đi bệnh viện? Đừng lộn xộn, chuyện này không qua loa được.”

 

Du Ánh Tuyết cười, nhìn dì Lý qua bờ vai của anh: “Sợ bóng sợ gió một trận, chỉ là thai động thôi.”

 

Lại nhìn về phía ai đó, anh quá căng thẳng nên tự mình dọa mình. Trên mặt của Kiều Phong Khang có chút bối rối, trên đời này thì chắc chỉ có mỗi cô có thể khiến cho anh sợ hãi mà thôi. Không, còn có đứa bé trong bụng cô nữa.

 

Dì Lý thở phào, bà lấy chìa khóa mở cửa rồi trêu ghẹo: “Giờ thì biết cậu chủ lo lắng cho cô và đứa bé đến mức nào rồi chứ?”

 

“…” Du Ánh Tuyết giật mình. Cô vô thức liếc anh một cái, ánh mắt của anh rất sâu xa và phức tạp.

 

Hai người nhìn nhau, tim cô đập nhanh hơn.

 

Cô cắn môi rồi quay người đi, không nói gì thêm.

 

Từ khi đứa bé có thai máy thì cảm giác làm mẹ của Du Ánh Tuyết càng thêm chân thật.

 

Bụng dưới của cô cũng nhô lên theo sự trưởng thành của đứa bé.

 

Kiều Phong Khang rất thích ôm bụng cô nghe thai máy của đứa trẻ, nhưng dường như đứa bé rất thích chống đối cha mình.

 

Lúc anh đến thì đứa bé không nhúc nhích, cha vừa đi thì nó lại đạp bụng cô kịch liệt.

 

Du Ánh Tuyết cảm thấy thời gian trôi qua rất bình yên.

 

Càng như thế cô càng không muốn nghĩ về những chuyện về sau.

 

Cô nhốt mình trong một cái mai rùa, nhát gan đếm từng ngày trôi qua.

 

Ngày hôm nay. Chạng vạng tối.

 

Sau khi Kiều Phong Khang ra khỏi công ty thì định đi về nhà. Căn hộ nho nhỏ đó có cô, có đứa bé nên đã biến thành một căn nhà ấm áp.

 

Lòng anh chỉ muốn về. “Phong Khang!”

 

Mới tới cửa thì có một chiếc xe dừng trước mặt anh.

 

Kiều Phong Khang nhìn sang thì rất bất ngờ.

 

“Anh Hai?” Là Kiều Nam Thành.

 

“Anh về nước khi nào thế? Minh Đức đâu?”

 

“Lên xe trước đi, có chuyện gì nói sau.” Vẻ mặt của Kiều Nam Thành rất trầm trọng.

 

Kiều Phong Khang không lái xe của mình mà đi lên xe của Kiều Nam Thành.

 

Kiều Nam Thành lái xe ra vùng ngoại thành, Kiều Phong Khang thấy thế thì hỏi: “Đi đâu thế anh?”

 

“Ông cụ muốn ly hôn với bà cụ, em không nghe nói à?”