Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 184




Chương 184:

 

Ánh mắt chột dạ đảo qua Kiều Phong Khang rồi lại đảo lại Lâm Vân Thanh, dáng vẻ của cô khiến cho Lâm Vân Thanh cảm thấy có chút không đành lòng.

 

“Mẹ..” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng gọi một tiếng, tay siết chặt tay cầm xe lăn.

 

Cuối cùng Lâm Vân Thanh cũng hiểu rõ, tại sao chỉ đi dạo siêu thị mà cũng có thể làm con nhóc này vui vẻ thành như vậy!

 

Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, vì thế Lâm Vân Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ cố ý xụ mặt rồi cứng rắn nói: “Ánh Tuyết, đi về!”

 

Du Ánh Tuyết dạ một tiếng, quay đầu ảm đạm nhìn Kiều Phong Khang, cuối cùng vẫn đẩy Lâm Vân Thanh về nhà.

 

Rõ ràng chỉ cách nhau khoảng mấy mét, nhưng cô cứ liên tục quay đầu lại nhìn anh.

 

Du Ánh Tuyết lấy chìa khóa mở cửa, vừa thấy căn phòng, Lâm Vân Thanh đã hoàn toàn ngẩn người.

 

Quả nhiên, giống như bà chủ nhà nói, toàn bộ đồ vật bên trong đều trở nên rực rỡ hẳn ra.

 

Trong lòng khẽ run lên.

 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh cũng hơi  hòa hoãn lại, nhưng sau đó lại và nhăn mày, oán giận nói: “Chủ nhà này thật là, tại sao lại thừa dịp chúng ta không ở  đây mà đưa chìa khóa cho người ngoài như vậy chứ?”

 

“Mẹ, mẹ xem nè, đây là tủ lạnh mới nhất trên thị trường đó!” Du Ánh Tuyết  ra vẻ nhẹ nhàng, đặt tất cả đồ vật mua về vào trong tủ lạnh: “Cái tủ lạnh kia cũ quá rồi, đến đông lạnh cũng không nổi, thịt cá đều không để được quá hai ngày. Bây giờ thật tốt, có để bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì?”

 

“Ôi còn nữa kìa, ở đây có máy ép, sau này mẹ muốn uống nước trái cây gì con đều sẽ ép cho mẹ được. A, còn có lò nướng nữa nè, tối nay con sẽ học cách nướng bánh mì”

 

Du Ánh Tuyết nói liên tục, vừa nói  vừa sắp xếp các dụng cụ vừa được chuyển đến.

 

Tuy rằng cô vờ như đặt hết lực chú ý lên trên dụng cụ nhưng thật ra vẫn thường nhìn về phía mẹ, quan sát kỹ những thay đổi nhỏ trên gương mặt bà Ánh mắt lại ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

 

Vừa mới nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, trong lòng cô vừa thấy an tâm nhưng cũng lại cảm thấy chua xót đến không nói nên lời.

 

Giữa bọn họ, còn có quá nhiều chướng ngại vật cần vượt qua “Con đi ra ngoài đi” Lâm Vân Thanh bỗng nói.  Du Ánh Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại nhìn mẹ.

 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh vẫn luôn sầm sì: “Không phải là con rất muốn gặp cậu ấy sao, bây giờ đang ở trong nhà mà trái tim đã bay ra ngoài rồi. Con đi ra ngoài đi!”

 

Bà ấy vừa nói vừa gấp tấm chăn trên người lại.

 

Trái tim của Du Ánh Tuyết xiết chặt: “Mẹ, mẹ cho con ra ngoài một chút đi, con…”

 

Tầm mắt của cô nhìn ra bên ngoài hai giây, sau đó không có nói tiếp.

 

Chỉ nghe thấy mẹ của cô nói: “Nhanh nhất là nửa tiếng, không được, hai mươi phút sau phải về ngay.”

 

“Me?”  Du Ánh Tuyết kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được.

 

Trên mặt của Lâm Vân Thanh không thay đổi một chút cảm xúc nào cả, vẫn là dáng vẻ không nóng không  lạnh nói: “Nhớ phải nói lời cám ơn!

 

Du Ánh Tuyết nhoẻn miệng cười, tâm trạng ảm đạm trong nháy mắt đã bừng sáng lên. Đôi mắt cong cong như đang mỉm cười giống như có một vầng hào quang tỏa ra ánh sáng.

 

“Con cám ơn mẹ!”

 

Cô giúp mẹ nằm xuống giường  một lần nữa rồi mới tung tăng chạy nhảy như chim sẻ đi ra ngoài.

 

Lâm Vân Thanh ngẩn người nhìn bóng lưng của cô, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng bà biết một người phụ nữ khi rơi vào tình yêu sẽ mù quáng đến thế nào.

 

Nếu bà ấy lại ngăn cản cô thì chỉ  càng khiến cô buồn bã hơn thôi.

 

Vừa ra ngoài, cô định đi đến nơi chiếc Bentley đậu ban đầu nhưng bây giờ lại không thấy nó ở đó nữa.

 

Du Ánh Tuyết sững sờ nhìn về chỗ đó.

 

Anh… đi rồi sao?  Mất mát, khó chịu, vô cùng khó chịu.

 

Bọn họ vẫn còn chưa nói nhau được vài câu, bỏ qua cơ hội lần này thì không biết lần sau có thể được gặp nhau là lúc nào nữa…

 

Du Ánh Tuyết rầu rĩ cúi đầu, thở dài thườn thượt, trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, đi ra ngoài dạo vài bước.

 

Một bóng người ở một góc của khu đường đột nhiên đập thẳng vào mắt cô.

 

Mặc dù bây giờ trời đang dần dần tối nhưng Du Ánh Tuyết liếc nhìn qua cũng nhận ra người kia.

 

Kiều Phong Khang cũng nhìn thấy  cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Cô giả vờ tức giận.

 

Kiều Phong Khang tiến lại gần, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương rồi hỏi: “Đây là biểu cảm gì vậy?”

 

“Chú đi đâu vậy?” Làm cô cứ tưởng anh đã rời đi rồi…

 

“Di chuyển xe ra chỗ khác để tránh cản đường của người tham gia giao thông.” Kiều Phong Khang nắm lấy tay của cô, nhìn lên khung cửa đang đóng chặt kia: “Nếu như em còn không ra thì tôi sẽ đi vào.”  “Đừng” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Hình như thái độ của mẹ cháu cũng  bớt khắc nghiệt hơn rồi, chứ đừng có đi vào rồi lại khiến cho mẹ của cháu tức giận nữa. À đúng rồi…”