Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 179




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 139:

 

“Chú đừng nói mẹ cháu như vậy.

 

Cho dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ cháu.

 

Vừa nãy cũng không phải mẹ ép cháu quỳ, là tự cháu…” Kiều Phong Khang dở khóc dở cười. Cho nên, ở trong mắt cô, tính tình anh tệ như vậy sao?

 

“Biết rôi, nhanh đi ra ngoài đi.

 

Người lớn nói chuyện, con nít không được nghe” Anh yêu chiều vỗ vỗ đầu cô, cho Du Ánh Tuyết một ánh mắt an tâm đi.

 

“Vậy được rồi” Du Ánh Tuyết lập tức nghe lời. Giao cho anh đúng là một lựa chọn đúng đắn.

 

Mắt Kiều Phong Khang lại nhìn xuống đầu gối của cô, dặn dò: “Lấy cái ghế dựa bên ngoài ra mà ngôi, rồi xoa đầu gối đi”

 

“Dạ” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn mẹ một cái, cuối cùng mới đẩy cửa đi ra ngoài.

 

 

Anh rũ mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Vân Thanh, nhưng khí phách kiên nghị trong ánh mắt và giọng nói lại không chút nào giảm bớt: “Du Ánh Tuyết là người phụ nữ của tôi, cho dù có phải đánh đổi cả thiên hạ to lớn tôi cũng không từ bỏ, tôi nhất định phải có được cô ấy!”

 

“Đây là tình yêu của cậu sao?” Lâm Vân Thanh nhíu chặt mày.

 

Ánh mắt Kiêu Phòng Kinh càng nặng nề, mấp máy đôi môi mỏng rồi nói: “Trên đời này, không có một ai yêu cô ấy hơn tôi!”

 

Anh hơi ngừng lại, rồi bổ sung thêm ba chữ: “Bao gồm dì!”

 

Trịnh trọng, kiên định như vậy, lại còn thành tâm đến thế. Lâm Vân Thanh nghe thấy những lời này cũng cảm thấy chấn động.

 

Người đàn ông này đã nói ra, nhất định sẽ làm được.

 

Nếu Du Ánh Tuyết thật sự ở cạnh người đàn ông này, nhất định sẽ được hạnh phúc. Nhưng mà…

 

Bà cụ Kiều…

 

Nhớ tới bà cụ, trong lòng Lâm Vân Thanh lại rùng mình. Tiện đà, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhắm mắt: “Nếu cậu yêu con bé, vậy thì hãy cách xa con bé ra, đừng hại nó nữa!”

 

“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với dì, chứ không phải là để trưng cầu ý kiến của dì” Kiều Phong Khang đứng lên: “Tôi chỉ muốn thông báo dì một tiếng, cho dù dì có phản đối thế nào thì đều sẽ không thay đổi được quyết định của tôi”

 

“Cậu Khang!” Tiếng gọi nức nở của Lâm Vân Thanh.

 

Kiêu Phong Khang rũ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của bà ấy. Trong mắt anh không có một tia sáng nào: “Người phụ nữ của tôi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”

 

Lâm Vân Thanh chấn động.

 

Sự bướng bỉnh trong mắt người đàn ông làm cho người khác không cách nào nghi ngờ được.

 

Có lẽ là được di truyên từ cha anh.

 

Năm đó, Kiều Thanh Lương cũng bá đạo như vậy, khiến cho bà ấy không thể nào phản kháng được.

 

Lâm Vân Thanh không muốn nhớ lại người đàn ông kia nữa.

 

Có điều, người đàn ông kiêu ngạo giống như Kiều Phong Khang sẽ có thể chịu đựng được trong bao lâu đây?

 

“Du Ánh Tuyết, con vào đi!” Lâm Vân Thanh biết mình không thể nào thuyết phục được Kiều Phong Khang nên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ lớn giọng nói Du Ánh Tuyết đang đứng ngoài cửa.

 

Du Ánh Tuyết sầu khổ ngồi ở bên ngoài, lo lắng sốt ruột. Nghe thấy mẹ gọi, trong lòng càng lo sợ bất an hơn.

 

Bàn tay đang xoa đầu gối hơi ngừng lại, cô lập tức đứng dậy, đẩy cửa đi vào.

 

Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt không tốt của mẹ đang nằm trên giường, rồi lại nhìn Kiều Phong Khang “Mẹ” Cô nhẹ gọi một tiếng.

 

“Tiễn cậu Khang về đi”

 

“.” Du Ánh Tuyết nhìn Kiều Phong Khang. Anh hơi gật đầu, điều nên nói anh đều đã nói, tương lai còn dài, không cần phải nóng nảy trong nhất thời.

 

Du Ánh Tuyết nghe lời tiễn Kiều Phong Khang ra cửa.

 

Hai người đứng ở bên cửa xe. Du Ánh Tuyết quay đầu lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn vê phía căn phòng: “Cháu…

 

muốn đi vào. Mẹ cháu đang ở một mình trong đó, cháu không yên tâm.”

 

Kiêu Phong Khang giữ chặt cô, nhìn thẳng vào trong mắt cô: “Không cho lùi bước, biết chưa?”

 

Du Ánh Tuyết mím môi, gật đầu: “Cháu biết rồi, đúng rồi…”

 

Dường như nhớ ra gì đó, vì thế Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú có biết mẹ cháu có liên quan gì đến nhà họ Kiều của chú hay không?”

 

Kiêu Phong Khang sửng sốt, hơi nhíu mày lại.