Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 175




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 175:

 

“Nếu như con thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy… vậy thì từ nay vê sau đừng đến tìm mẹ nữa!” Lâm Vân Thanh tuyệt tình nói, sau khi nói xong thì quay mặt sang một bên.

 

Nước mắt đau lòng chảy ướt cả áo gối, trong lòng lại vô cùng khổ sở không thể nói thành lời.

 

Chóp mũi Du Ánh Tuyết đau xót: “Mẹ, mẹ tội gì phải ép con như vậy chứ? Đối với con thì anh ấy và mẹ đều quan trọng như nhau cả..

 

Lâm Vân Thanh không cho phép bản thân mềm lòng nữa, bà ấy không sợ bản thân mình lại bị thương nhưng mà nếu như có người hãm hại Du Ánh Tuyết thì cả đời này bà ấy cũng không thể nào tha thứ cho bản thân được.

 

Lâm Vân Thanh không nhìn Du Ánh Tuyết nữa, chỉ nhấn chuông gọi y tá vào.

 

Y tá đẩy giường di chuyển bệnh nhân đến, sau đó lại cùng với hai người điêu dưỡng giúp Lâm Vân Thanh dời lên trên giường.

 

Lâm Vân Thanh ôm hành lý vào trong ngực, Du Ánh Tuyết muốn tiến lên giành lấy: “Mẹ, để con cầm cho”

 

“Không cần đâu” Lâm Vân Thanh lấy hành lý về: “Con không cần đi theo mẹ, trở về học đi. Sau này con cứ ở lại nhà họ Kiều, mẹ không cần con quan tâm nữa”

 

 

Uất ức đến mức không nói ra được thành lời.

 

Giấc mộng khiến cô chua xót kia đã biến thành sự thật…

 

Kiêu Phong Khang vừa nghe thấy tiếng khóc của Du Ánh Tuyết thì trong lòng lập tức đau thắt lại.

 

“Đừng khóc mà Ánh Tuyết, bây giờ em đang ở đâu?”

 

Anh vừa hỏi vừa vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, vừa rồi anh cũng mới nhận được thông báo của bệnh viện nói rằng mẹ cô đã xuất viện rồi.

 

“Cháu đang ở trên xe taxi, chuẩn bị trở vê nhà trước kia. Mẹ nói sau này bà ấy sẽ ở đó, còn…”

 

Lời nói của Du Ánh Tuyết khẽ ngừng lại, hơi nghẹn ngào.

 

Cô giơ tay lên lau đi lớp sương mù trên đôi mắt, bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn chói sáng trên tay rồi nói: “Mẹ cháu…

 

không cho phép cháu ở bên cạnh chú…”

 

… Bên kia, Kiều Phong Khang im lặng trong chốc lát, hô hấp vô cùng nặng nà.

 

Thật ra thì đáp án này không hề bất ngờ chút nào cả, anh cũng đã nghĩ mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh này từ lâu rồi.

 

“Như vậy, em thì sao?” Sắc mặt anh khẽ lạnh xuống: “Em muốn lùi bước hả?”

 

“Không có” Du Ánh Tuyết lập tức chối: “Cháu sẽ không lùi bước đâu”

 

Cô… muốn ở bên cạnh anh, rất ~ muốn Câu nói sau cùng kia, giọng nói của cô rất kiên định. Vừa rồi sắc mặt Kiều Phong Khang rất trầm trọng, thế nhưng trong nháy mắt đã sáng lên ngời ngời.

 

Khóe môi khẽ cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Tôi cũng sẽ không cho phép em lùi bước.

 

Em đi trước đi, ở bên đó chờ tôi, tôi sẽ lập tức đến ngay”

 

“Chú muốn qua đây sao? Nhưng mà cháu sợ mẹ sẽ tức giận đấy.. “

 

“Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ phải đối mặt mà thôi”