Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 164




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 164:

 

Mà ở bên này.

 

Du Ánh Tuyết đang vui vẻ chuẩn bị bánh ngọt.

 

Cô bận bịu cả buổi sáng, rồi đến tận trưa mới không dễ dàng nướng bánh xong, giờ phút này đang cẩn thận tạo hình vài bông hoa.

 

Vốn là nghĩ đến anh sẽ trở về ăn cơm chiều. Nhưng mà, kết quả là chờ rồi lại đợi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.

 

“Dì Lý, dì gọi một cuộc điện thoại hỏi thử một chút xem khi nào thì chú ba sẽ trở về đi”

 

Du Ánh Tuyết năn nỉ dì Lý.

 

“Cô Ánh Tuyết gọi đi. Nếu tôi mà gọi, tôi chỉ sợ sẽ không nhịn được mà kể chuyện cô một lần nữa chuẩn bị bánh ngọt cho cậu chủ nghe đấy: Du Ánh Tuyết cắn cắn môi.

 

Gọi thì nói như thế nào bây giờ? Cả buổi sáng còn đang tức giận, chủ động tắt điện thoại của anh. Hiện tại lại vui vẻ hỏi anh khi nào thì trở về, haizz…

 

Mất mặt thật sự mà.

 

“Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, khẩn trương gọi đi.

 

Dì Lý trực tiếp cầm lấy điện thoại đặt vào trong tay cô.

 

Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, rồi lại do dự. Cuối cùng cô cũng nhấn vào số điện thoại kia rồi ấn gọi.

 

Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia mới bắt máy.

 

“Alo.” Giọng nói qua điện thoại rất nghiêm túc. Hiển nhiên lúc này hẳn là anh đang có việc gấp.

 

…” Du Ánh Tuyết ngồi ở trên sô pha, không hề hé răng.

 

‘Dì Lý?

 

“.. ” Cô vẫn im lặng như cũ.

 

 

“Là dì Lý muốn hỏi?”

 

“Đúng vậy, dĩ nhiên là dì Lý hỏi”

 

Ở bên kia, Kiều Phong Khang hơi hơi nhướn mày, bàn tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống dòng xe cộ đông nghịt đang di chuyển như nước ở phía dưới, ánh mắt có chút sâu xa: “Vậy em hãy nói cho dì Lý biết, tối nay tôi cũng không trở về.”

 

Đêm nay, cũng không quay vê?

 

..” Du Ánh Tuyết trầm mặc, rồi sau đó nhìn về phía chiếc bánh ngọt trên bàn, trong lòng có chút mất mác khó nói thành lời.

 

Cho nên là…

 

Chiếc bánh ngọt này cũng là mình đã làm không công rồi.

 

“Vẫn còn nghe sao?” Không có nghe thấy tiếng trả lời, Kiều Phong Khang lại hỏi một tiếng.

 

“Vẫn còn” Cô trả lời lại, nhưng thanh âm đã trở nên vô lực hơn rất nhiều, cũng nặng nề hơn.

 

“Sao vậy? Nghe ngữ điệu của em giống như không vui vẻ lắm”

 

“Làm gì có chứ. Vì cái gì mà cháu lại không vui vẻ? Cháu vẫn rất ổn nha”

 

Du Ánh Tuyết mạnh miệng. Vì cô không muốn bị mất mặt nên còn cố ý giương cao giọng lên: “Trước đó cháu vẫn còn giận chú đấy”

 

“Ừm, cháu phải đi ăn cơm rồi. Tạm biệt.”

 

Sau đó, cô cũng không chờ phía bên kia Kiều Phong Khang nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Nghe từ trong điện thoại phát ra âm thanh tút tút, một hồi lâu sau, Kiều Phong Khang mới buông điện thoại di động ở bên tai xuống.

 

Tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều.

 

Anh không rõ rốt cuộc con bé này có ý định gì. Nhưng anh cũng cảm nhận được, cô đối với mình, ít nhất không còn chán ghét và mâu thuẫn như là tối hôm qua nữa.

 

Lấy dì Lý làm cớ, thật vụng về mà.

 

Đứa bé ngốc.

 

Du Ánh Tuyết uể oải quay về phòng ăn, ánh mắt ai oán một lần nữa liếc nhìn chiếc bánh ngọt, cuối cùng yên lặng bảo với người làm tạm thời cất vào tủ lạnh.