Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 154




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 154:

 

Còn… làm chuyện đó nữa? Du Ánh Tuyết cảm thấy đau nhói như vạn mũi tên đâm xuyên trái tim cô.

 

“Du Ánh Tuyết, đứng lại!”

 

Kiều Phong Khang hồi phục tinh thần lại, vội vàng cất giọng ra lệnh với cô. Mặt không chút biến sắc, anh đẩy người phụ nữ kia ra.

 

Những giọt nước mắt của Du Ánh Tuyết đang trực chờ rơi xuống.

 

Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô đứng lại chứ? Thế nhưng bước chân của cô đã dừng lại.

 

Cô quay đầu nhìn anh như kẻ thù, cắn chặt hàm răng và nói: “Cháu không đứng lại thì sao? Chẳng phải chú ba chỉ muốn cháu học hành chăm chỉ, tương lai kết thân với những người đàn ông khác sao?”

 

 

Đôi chân mày của Kiều Phong Khang lộ rõ sự hắc ám, anh nhảy lên.

 

Một là hai chữ “cha nuôi” hàm chứa sự cay nghiệt.

 

Hai là lúc này cô còn dám khiêu khích anh nữa.

 

Đường gân đen trên trán giãn ra, anh lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em dám thì hãy làm cho tôi xem! Tôi sẽ cho em biết chọc tức chú ba sẽ có hậu quả gì.”

 

Du Ánh Tuyết đem tất cả oán hận. trừng mắt nhìn anh rồi xoay người chạy đi.

 

Mọi người kinh sợ, con bé này thật sự muốn tìm một người đàn ông khác sao?

 

Điên rồi! Điên rồi!

 

Chính lúc ấy, Kiều Phong Khang xanh mặt, bước theo đi ra ngoài tìm cô.

 

Lúc đầu anh còn thong thả, nhưng sau đó chạy vụt lên.

 

“Hỏa Tinh chạm Địa Cầu!” Trần Thanh Tùng lắc đầu ca thán.

 

. Lúc này quả thực không thể trách cô bé được, ai kia đang tự tìm đường chết mà. Đã nhiều năm qua anh không có “cảm tình với người phụ nữ nào, nhưng hôm nay lại rơi vào tay cô gái họ này?

 

“Thật đáng sợ mà” Người phụ nữ trẻ VỖ VỖ ngực.

 

Vừa rồi thiếu chút nữa Kiều Phong Khang bóp chặt tay mình, thật là đáng SỢ.

 

Nhưng với cô bé vừa rồi, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả khủng bố.

 

Ánh mắt kia quả thực giống hận muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

 

“Tôi đi trước đây, mọi người cứ chơi đi” Người phụ nữ sợ hãi cầm lấy túi xách, cuống quýt rời khỏi.

 

Sự đả kích quá lớn, Du Ánh Tuyết do dự không biết nên đi đường nào.

 

Cô nghiêng ngả đi từ phòng 808 ra, cô chỉ thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hô.

 

Cô không muốn khóc, không muốn thừa nhận thất bại trước mặt anh.

 

Hơn nữa…

 

Tại sao lại phải khóc? Hiện giờ hai người đã chia tay, anh muốn cặp bồ với người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến cô?

 

Tuy nghĩ như vậy nhiều lần nhưng con tim cô lại như bị ai đó xé nát.

 

Không thể tự hỏi thêm điều gì, trong mơ hồ, cô lập tức ôm lấy người đàn ông bên phải mình.

 

Xem ra chỉ có làm như vậy mới có thể trừng phạt anh, làm dịu con tim đang đau khổ.

 

Người kia hơi bất ngờ khi bị cô ôm lấy.

 

“Muốn tôi hôn anh, âu yếm anh hay làm bất cứ điều gì với anh cũng được” Cô khàn giọng nói những lời cầu xin để tiện.

 

Cô cảm thấy giây phút này bản thân thật giống quỷ, có thể dọa người.

 

“Cô ơi, tôi.”

 

Người kia muốn nói gì đó, nhưng Du Ánh Tuyết đã kiễng chân lên hôn môi anh ta.

 

Rõ ràng cô muốn trả thù bằng cách này, nhưng… Tại sao cô lại thấy chính. bản thân đau đớn? Nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.