Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 11: Cô Nhóc Trưởng Thành






Kiều Quốc Thiên miệng đắng lưỡi khô kéo cà vạt của mình, ngón tay cởi từng cúc áo sơ mi: “Dù sao sau này đều phải hầu hạ hai người đàn ông của nhà họ Kiều, trước khi hầu hạ bọn họ, để chú tư chơi đùa cháu trước, cháu cũng không tổn thất gì.”
Rất nhanh.

Áo sơ mi bị anh ta sốt ruột cởi ra, ném lên trên mặt đất.

Hai tay anh ta để hai bên người cô, cúi đầu tới gần.

Có lẽ là cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, hoặc có lẽ là hơi thở của anh ta quá gần, Du Ánh Tuyết nhíu mày, hơi cử động.

Kiều Quốc Thiên đè chặt tay cô, kéo cao lên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.

Cô gái ngoan, chú tư đối với phụ nữ vô cùng dịu dàng, sẽ không làm đau cháu đâu.”
Du Ánh Tuyết chỉ thở nhẹ đáp lại anh ta.

Tay Kiều Quốc Thiên không an phận trượt từ mắt cô, trượt tới cái mũi xinh xắn, lại đến đôi môi đỏ.

Xuống chút nữa là phần cổ ưu nhã xinh đẹp, xương quai xanh...!
Dưới lòng bàn tay, cô gái yếu ớt giống như đóa hoa mềm mại, giống như xúc tu sắp phá ra.

Trong lòng Kiều Quốc Thiên không khỏi sinh ra thương tiếc.

Anh ta chậm rãi nhắm hai mắt, tham luyến ngửi mùi hương trên người cô.

Môi, sắp chạm vào cô.

“Anh Kiều.”
Đúng lúc này, tiếng kêu sợ hãi của người giúp việc vang lên bên ngoài cửa.


Cửa phòng lập tức bị người ta đá mạnh ra.

Kiều Quốc Thiên nhíu mày, ngẩng đầu lên theo bản năng.

Chỉ thấy lúc này Kiều Phong Khang đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Anh giống như từ địa ngục tới, toàn thân tràn ngập hơi thở thô bạo đáng sợ.

Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt như lưỡi dao muốn xuyên thủng đầu Kiều Quốc Thiên, giống như muốn khoét xương cốt của anh ta.

Vậy mà Kiều Quốc Thiên dám động vào cô!
Tuy Kiều Quốc Thiên quen không coi ai ra gì, nhưng mà lúc này, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng vẫn hơi hoảng sợ.

Từ xưa tới nay, cả nhà họ Kiều, ngay cả chị cả anh hai đều sợ Kiều Phong Khang ba phần.

Nhưng lúc này, anh ta sẽ chịu thua sao?
Anh ta nhanh chóng trấn định lại, tạm thời buông Du Ánh Tuyết ra, cơ thể để trần nửa trên, đứng thẳng bên giường.

Anh ta nhếch miệng, hờ hững nói: “Anh ba, từ trước tới nay anh luôn không có chuyện gì không tới cửa, sao hôm nay...!Á...”
Anh ta còn chưa nói hết câu, trên bụng bị đá một cái.

Anh ta đau tới mức kêu lên thảm thiết, ôm bụng lảo đảo lùi về sau vài bước.

Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, Kiều Phong Khang đã lập tức xông tới, lạnh lùng như từ vực sâu địa ngục tới, một tay bóp lấy cổ Kiều Quốc Thiên.

Lực đạo không chút lưu tình.

Kiều Quốc Thiên bị bóp cổ lập tức chỉ còn nửa cái mạng.

Anh ta đau đớn nắm lấy cổ tay của Kiều Phong Khang, gương mặt từ xanh chuyển sang tím.

“Anh ba, anh...!Không phải là anh vì một cô nhóc như vậy mà giết em đấy chứ?” Kiều Quốc Thiên cười mỉa nhìn anh.

Sức lực trên tay Kiều Phong Khang không giảm chút nào, nghiến răng hỏi: “Cậu đã cho cô ấy uống thuốc gì?”
Kiều Phong Khang như vậy, thật hung ác đáng sợ.

Kiều Quốc Thiên không chút nghi ngờ anh sẽ bóp chết mình.

“Thuốc...!Thuốc ngủ.”
“Vậy mà cậu dám!” Lông mày Kiều Phong Khang giật giật mạnh hơn.

Sức lực trong tay lại tăng thêm.

“Uống mấy viên?”
Kiều Quốc Thiên thở hổn hển, suy yếu giống như con cá bị ném lên trên bờ, không thể thở được.


Anh ta muốn nói gì đó, nhưng yết hầu như bị nghẹn khô khốc phát đau, không nói được nên lời.

“Tôi hỏi lại lần nữa...!Cô ấy uống mấy viên?” Kiều Phong Khang đã mất hết kiên nhẫn.

Năm ngón tay nắm chặt cổ Kiều Quốc Thiên căng tới mức trắng bệch.

Không lưu tình chút nào.

Kiều Quốc Thiên gian nan vươn tay ra: “Một...!Chỉ một viên...”
Kiều Phong Khang nửa tin nửa ngờ nhìn qua Du Ánh Tuyết, sau đó đôi mắt nhìn gương mặt dần mất đi huyết sắc của Kiều Quốc Thiên, đôi mắt rét lạnh thấu xương.

Cuối cùng anh buông tay, đá Kiều Quốc Thiên ra xa.

Kiều Quốc Thiên thành thật ở một bên, không ngừng ho khan, há to miệng thở hổn hển.

Trên giường, Du Ánh Tuyết nửa tỉnh nửa mơ.

Cô muốn mở mắt ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt rất nặng, khó có thể mở ra được.

Trong lòng Kiều Phong Khang vô cùng tức giận.

Tức Kiều Quốc Thiên là không thể nghi ngờ.

Nhưng càng tức giận cô nhóc này không biết sống chết, xe và giường của đàn ông xa lạ mà cũng dám lên.

Hơn nữa, cô mặc cái gì trên người thế này?
Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy chói mắt.

Anh nhíu mày, vỗ vào mặt Du Ánh Tuyết: “Du Ánh Tuyết!”
Du Ánh Tuyết ngủ rất say, bị người ta quấy rầy, chỉ cảm thấy rất không thoải mái, cô vươn tay không kiên nhẫn hất tay anh ra.

Kiều Phong Khang hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng còn tri giác.


Xem ra Kiều Quốc Thiên không lừa gạt mình.

Lượng thuốc không nhiều, không tới mức làm vật nhỏ này bị thương.

Anh không gọi cô nữa, chỉ vén chăn của cô lên, sau đó bế cô rời khỏi giường.

Kiều Phong Khang có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người cô.

Lúc này ở trong lòng anh, cô giống như một đứa trẻ sơ sinh, khiến người ta sinh lòng yêu thương.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô dán sát vào ngực mình, cảm nhận được nhiệt độ của cô, cảm xúc của Kiều Phong Khang lập tức cuộn trào dữ dội.

Đôi mắt thâm thúy.

Hơi thở lập tức dồn dập hơn.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ dán sát gần nhau như thế.

Cho dù, tình cảm trong lòng đã sớm nhiều tới mức anh sắp không thể kìm nén nổi.

Nhưng vì sợ dọa tới vật nhỏ này, cho nên anh luôn kìm nén, khắc chế, nhẫn nhịn.

Nhưng hiện giờ.

Cô nhóc của anh đã trưởng thành rồi..