Anh đang làm việc thì đt trên bàn reo lên-alo?
-thưa TGĐ, khoảng 15' nữa TGĐ có cuộc gặp đối tác ở quán cafe đối diện ạ !- cô thư kí báo
- uh. tôi biết rồi, cảm ơn cô- anh nói
-vâng thưa TGĐ
-uh-Anh cúp máy rồi thu dọn tài liệu chuẩn bị cuộc gặp mặt.
Anh ra khỏi cổng công ty, vì quán đối diện nên anh đi bộ qua. Sắp tới quán thì anh có đt, là cậu gọi, anh bắt máy
-sao?
- anh có bận không, em chỉ muốn nói cho anh biết là em đã hẹn đc cô ấy đi ăn rồi! hihi- cậu khoe
- vui quá rồi còn j. Mấy ngày nay mày cứ trông tới gặp ''người ta'' mà, phải....- anh đang nói thì có bàn tay chụp lấy đt của anh rồi chạy đi. Anh đứng chết trân, CHUYỆN....CHUYỆN J VẬY TRỜI?. Mấy giây sao anh mới ngộ ra là MÌNH BỊ CƯỚP. Anh như chôn chân tại chỗ, cổ hong như tắc ngang, kg la đc 1 tiếng kêu giúp, cứ trơ mắt nhìn anh ăn cướp mang điện thoại của mình chạy xa. Còn cậu đag nghe anh nói tiếp thì đột nhiên bị cắt ngang, làm cậu cứ ''alo, alo'' mãi.
Nó đang đi đến chỗ làm thì thấy phía trước có 1 người đang nhìn dáo dát, ăn mặc kín mít rồi bất ngờ lao vào một người đang nghe đt bên lề và ''hốt'' lấy đt người đó rồi dồn sức chạy. Nó lập tức rượt theo tên đó, đá vào chân hắn 1 cái làm hắn ngã xuống, nó giành lại chiếc đt mà tên cướp dù té vẫn không buông ra ( annh í sợ hư ạ). Tên cướp đứng lên định tát nó thì bị nó chụp tay rồi bẻ ngược ra sau lưng, cho một cước vào nhượng làm hắn khụy xuống. Nó giựt lại chiếc đt từ tay tên cướp, mọi người xung quanh ra giúp nó dẫn tên cướp lên công an. Còn anh? anh đứng lơ ngơ, một người thấy anh cứ đứng nhìn về phia trước, mặt nghệch ra nên lại hỏi:
- chú e, làm sao vậy?
-tôi...tôi.... bị...cướp- anh máy móc tl lại
-HẢ? CHÚ BỊ CƯỚP? tôi thấy chú đứng đây nãy giờ, bị cướp mà không biết la lên sao, bây giờ nó chạy mất rồi đúng không- người đó la lên
-tôi...tôi- anh kg thể nói đc j
Nó quay lại trả đt cho anh, nhìn anh và ông chú kế bên, ông chú thì nói như liên thanh, anh thì ngơ ngơ, nó vỗ vai anh, lúc này anh hoàn hồn lại:
-đt của anh đúng không?- nó đưa đt trước mặt anh
-à, của tôi, cám....cám ơn cô- anh nhận lại rồi cảm ơn nó
-xem như chú may mắn, cũng nhờ con bé nhanh tay lẹ mắt- ông chú lúc nãy lên tiếng
-không có j- nó nói rồi xốc balo lên vai đi tiếp
Anh nhìn nó, wen wak!.... A! NHỚ RỒI! . Sau 1 hồi nhớ lại, anh biết nó là ''chị day võ'' của thằng cháu nhà mình. Nhưng khi nhớ lại thì nó đã đi mị mị đằng kia rồi, anh nghĩ sẽ đến lớp võ gặp nó để cảm ơn lần nữa. nghĩ vậy, anh bước tiếp tới quán, vừa đi vừa nghĩ '' ngày j xui thế nhở''!!!!