Hôm sau, lúc anh đang ăn trưa, đt bỗng reo lên, anh cố nuốt thức ăn xuống nghe đt:
-alo!
-hic hic, cậu à, con… hức… thua rồi!- bé Luân vừa khóc vừa nói
-nín đi con, thua thì thua có sao đâu, mai mốt mình thắng lại!- anh nói
-nhưng rất nhiều bạn đc huy chương vàng, con thì không, cậu à, huhu!- Luân khóc
-thôi thôi, “ lần đầu tiên” con biểu hiện vậy là tốt rồi, không cần buồn!- anh khuyên
-nhưng con rất buồn, bạn Nhi không chơi với con nữa, bạn ấy chơi với thằng An rồi, thằng ấy đc HCV, huhu, con không chịu đâu- bé Luân kể lể
- bạn Nhi không chơi với con thì con đi tìm bạn khác chơi- anh
-nhưng con thích bạn Nhi, huhu
-nín đi, đối với cậu con giỏi lắm rồi, không ai hơn con trong lòng cậu đâu- anh nói ngọt
dụ dỗ
-thật ạ? Con giỏi lắm sao?- Luân nín khóc hỏi
-uh uh, con là giỏi nhất rồi. Bé Luân vừa “đẹp trai” vừa ngoan ngoãn-anh
-hihi, cậu tốt nhất- bé cười
-vậy thôi, cậu làm việc đây, byebye con trai- anh nói cưng chìu
-dạ, bye cậu- Luân nói rồi tắt máy
Anh nhìn đt lắc đầu cười, đúng là con nít, mới dụ có xíu đả bị lừa. Mà thằng bé mới tí tuổi đầu đã biết thích người ta rồi, giống ai không biết!. Trc khi tắt đt, anh còn nghe loáng thoáng thằng bé nói với Ngọc “ haha, mẹ à, thật ra con không hẳn là tệ”.
Anh ăn xong, nằm nghỉ chút xíu, mỗi lần nhắm mắt lại thì “ ai đó” lại hiện lên trong đầu cùng với nụ cười làm anh ngẩn ngơ tới giờ chưa tỉnh, khiến anh không biết phải ntn! Ya, thiệt là… Anh vò đầu ngồi dậy làm việc để không nghĩ vớ vẩn nữa!
_________***********____________
7h tối…
Long đang ngồi với nhỏ rên băng ghế gần bờ sông, gió mát rượi làm nhỏ thật thoải mái. Cậu muốn hỏi j đó nhưng lại cứ nuốt vào bụng. Nhỏ thấy cậu hôm nay lạ lạ nên đành bắt chuyện trc:
- anh, có chuyện j à?
-không… không có j- cậu nói
- sao em thấy anh lạ lạ vậy?
-lạ à? Anh có j lạ đâu chứ- cậu tl
-có j thì nói em pit nhé- nhỏ cười
-uh- cậu chỉ “uh” 1 tiếng
Một lát sau, như không nhịn đc nữa, cậu khẽ hỏi nhỏ:
-hyhy, hôm thi đấu em diễn tiết mục gọi là j vậy?
-à, gọi là “tự vệ nữ” anh- nhỏ tl
-“tự vệ nữ” bắt buộc diễn như thế à?- cậu
-đúng rồi, phải như vậy- nhỏ
-sao… sao phải…ôm như thế?- cậu nhìn nhỏ hỏi
-à, tại vì phải ôm cộng với một số đòn tấn công, rồi phản lại, mới gọi là bài “tự vệ”- nhỏ giải thích
- “ sao lại phải ôm lại còn nắm tay vậy chứ”,cậu quay đi lẩm bẩm, cậu chỉ ôm HyHy có 1 lần! Còn thằng đó lại ôm rồi còn nắm tay nữa chứ! ( anh hôn con người ta nữa chi anh >
Nhỏ nhìn cậu, nghe rồi nhe! Giờ thì nhỏ hiểu sao hôm nay cậu lạ vậy rồi, thì ra là không thích nhỏ bị người khác ăn đậu hủ haha! Cậu thật là trẻ con mà.
- anh!- nhỏ gọi
- sao?- cậu tl nhưng không nhìn nhỏ
-anh sao vậy? nói em nghe đi mà- nhỏ lắc lắc vai cậu
-anh nói có j đâu mà!- cậu tl
-nhìn em đi, sao anh lơ em vậy?- nhỏ dẫu môi cằn nhằn
Cậu quay qua nhìn nhỏ 1 cái rồi nhìn ra phía trc. Nhỏ cố nhịn cười, nhì cậu ghen dễ thương quá nha. Nhưng không để cậu buồn như vậy nữa, nhỏ giọng ngọt như mía lùi ôm tay cậu nói:
- chồng à, e là tập luyện, mà chồng biết đó,võ thuật không thể nào tránh khỏi va chạm. Mà em thì tích cực lắm, chúng em tập rất chừng mực, tại chồng không biết nên nghĩ vậy thôi, cho nên chồng đừng có như vậy nữa, nha! Chồng như vậy em buồn lắm!
Ai đó nghe ai kia kêu “ chồng à” là khó chịu bay đâu hết trơn, chỉ ngồi cười tủm tỉm nghe “ vợ’’nói, sau đó lên tiếng:
-chồng có nói j đâu!
-nhìn là em pit rồi, khỏi cần chồng nói- nhỏ chọt chọt vào vai cậu nói- chồng đó, có j thì nói với e 1 tiếng! để em còn biết mà giải thích.
- hì hì, xin lổi vợ nhá! Tại anh không biết!- cậu cười, vòng tay qua vai nhỏ
-tha cho anh- nhỏ dựa đầu vào vai cậu mỉm cười
-vợ tốt quá- cậu hôn vào trán nhỏ thật kêu ( vừa lòng chưa anh >