Bảy Vị Thần

Chương 72: 72: Buổi Tiệc Bị Phá Hỏng





Dương Minh Nhật đứng ở nơi đối diện nhìn qua, thấy không bao lâu Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ đã hành lễ lần nữa, sau đó rời đi tiến về phía này.

Phía sau hai người họ, anh tuy rằng không nghe được cuộc nói chuyện, lại vẫn có thể thông qua nụ cười trên môi bốn người mà biết được rằng bầu không khí giữa bọn họ lúc này đang rất vui vẻ và hòa hợp.
Hoàng hậu thân thiết nắm lấy tay Hàn Bội Bội trò chuyện, cô e lệ mỉm cười đáp lời bà, ánh mắt thẹn thùng thỉnh thoảng nhìn qua người con trai bên cạnh.

Ánh mắt của Thần Phong hầu như chưa bao giờ rời khỏi cô, mỗi lần cô nhìn qua đều có thể bắt gặp ánh mắt nhu tình mềm mại của anh, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn mãi cũng không thể bớt đỏ.
Dương Minh Nhật thấy Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ đã đến gần, vội thu lại tầm mắt khỏi hình ảnh êm đềm đẹp đẽ kia, nói cười đón tiếp hai người họ.
Anh có thể nhìn ra được hiện tại Hàn Bội Bội đang rất hạnh phúc, Đức vua và Hoàng hậu có vẻ như cũng rất thích cô, chuyện tình cảm giữa cô và Thần Phong thuận lợi như vậy, anh cũng cảm thấy vui mừng thay cô.
Cách ngày tỏ tình đã hơn một tháng, tuy rằng thỉnh thoảng Dương Minh Nhật vẫn không kiềm chế được mà chú ý đến cô, ánh mắt dõi theo cô, thế nhưng lòng anh đã bình lặng hơn không ít.

Ít nhất, nhìn thấy cô vui vẻ bên cạnh Thần Phong, anh cũng không đau đến vậy nữa.
Trò chuyện được vài câu, nhân vật chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Mọi người đều nghiêng mắt nhìn qua.

Ánh mắt vừa chạm đến bóng hình kia, Dương Minh Nhật nhất thời ngơ ngẩn.
Thiếu nữ vừa mới xuất hiện có làn da tuyết trắng, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh tia sáng vui vẻ hân hoan.

Cánh môi hồng hào mềm mịn hơi cong lên, nở nụ cười duyên dáng yêu kiều.


Cô mặc một chiếc đầm voan mullet trễ vai màu xanh biển, để lộ hai bờ vai nhỏ nhắn thon gọn và xương quai xanh tinh xảo mê hồn.

Thân váy ôm gọn vòng eo nhỏ xinh chưa đầy một vòng tay của cô, chân váy lại xòe rộng từng tầng vải voan, vừa mềm mại lại vừa quý phái.

Cô tựa như một con búp bê sứ, xinh đẹp tinh mỹ lại mong manh dễ vỡ, ngắm thế nào cũng không đủ, bảo hộ thế nào cũng không an tâm.
Ánh mắt Dương Minh Nhật bất giác dõi theo bóng hình cô mà không hề hay biết.

Thần Nhã Hân vui vẻ đến trước mặt cha mẹ mình nói vài câu, sau đó dưới ý bảo của Hoàng hậu, Thần Nhã Hân cùng Thần Phong và Hàn Bội Bội rời đi, tiến về phía bên này.
Nhìn thấy Thần Nhã Hân nhìn qua bên này, Dương Minh Nhật rốt cuộc hồi thần, hơi chút lúng túng thu lại ánh mắt.

Ngày thường anh đã quen nhìn cô với bộ đồng phục của học viện, không ngờ khi cô trang điểm ăn diện lên liền trở nên xinh đẹp rực rỡ đến như vậy, khiến cho anh vừa rồi có chút thất thố.
Thần Nhã Hân đến gần, thuận tiện cầm lên một ly rượu vang, đối với mọi người tươi cười nói, “Cám ơn mọi người hôm nay đã đến dự sinh nhật của em.”
Cả nhóm ai nấy đều cầm lên ly rượu, khẽ chạm ly với cô, vui vẻ đáp lại, “Công chúa khách khí, được đến tham dự sinh nhật của em là niềm vinh hạnh của bọn anh mới phải.”
“Đúng đấy, chúc mừng sinh nhật em, ngôi sao xinh đẹp nhất đêm nay của chúng ta!”
Được mọi người khen ngợi, Thần Nhã Hân cười càng thêm vui vẻ, trong mắt giống như chứa đựng vô vàn vì sao, khiến người lóa mắt.

Cô lần lượt chạm ly với mọi người, lúc đến trước mặt Dương Minh Nhật, anh chợt thoáng nhìn qua cổ tay trắng xinh của cô.


Nơi đó đeo một chiếc lắc tay tinh xảo đính đá quý màu lam, có lẽ là trang sức phối kèm với bộ trang phục hôm nay của cô, trông rất đẹp.

Nhưng không hiểu sao hình ảnh này ở trong đầu Dương Minh Nhật lại có chút không thích hợp, nhưng anh lại không nhìn ra được là không thích hợp ở đâu.
Nghĩ không ra, Dương Minh Nhật liền không quan tâm nữa.

Thần Nhã Hân vừa mới chạm ly với tất cả mọi người xong, ly rượu đưa đến bên miệng, còn chưa kịp nếm thử, bên tai bỗng vang lên âm thanh thủy tinh vỡ vụn, đột ngột đến chói tai.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, phát hiện ly rượu vốn nằm trong tay Liêu Huệ Lan không biết vì lý do gì mà lúc này lại nằm ở trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Liêu Huệ Lan, cậu có sao không?” Mộ Thống đứng gần cô nhất, nửa nghi hoặc nửa lo lắng nhìn cô hỏi.
Thế nhưng Liêu Huệ Lan lại không phản ứng, cả người cứng đờ như khúc gỗ, động tác cầm ly rượu vẫn giữ nguyên như cũ, tựa như trước mặt bọn họ không phải là Liêu Huệ Lan mà là tượng sáp của cô vậy.
Hàn Bội Bội chú ý đến ánh sáng trong mắt Liêu Huệ Lan lấp lóe chợt sáng chợt tối, tựa như đang đấu tranh giãy dụa.

Bỗng nhớ đến cái gì, ngực cô đột nhiên nhói đau lên, Hàn Bội Bội nháy mắt kinh hoảng, vội kéo hai người kế bên mình là Thần Phong và Thần Nhã Hân ra phía sau, hoảng sợ hét lên, “Mọi người mau lui lại!”
Tuy không rõ chuyện gì, nhưng nghe đến giọng điệu hốt hoảng gấp gáp của cô, mọi người đều theo bản năng mà lùi ra sau.
Còn chưa kịp hỏi han, Liêu Huệ Lan đã đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba người Hàn Bội Bội, sau đó không nói không rằng, cô nâng tay lên, ném ra một hỏa cầu.
Con ngươi Thần Phong co rút, vội vàng huy động ma lực tạo nên một lớp chắn trước mặt ba người các anh.

Quả cầu lửa đập vào tấm chắn liền vỡ tan, thế nhưng tấm chắn cũng bị đánh nát, cùng với hỏa cầu tan biến vào không trung.
Động tĩnh bên này nháy mắt thu hút được sự chú ý của Đức vua và Hoàng hậu.


Hai người họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, một bên thì hô lớn gọi binh lính vào, một bên lại cố gắng bảo Liêu Huệ Lan dừng lại.

Nhóm Dương Minh Nhật Linh Ai Dã ở xung quanh cô cũng kinh hãi không kém, trợn to mắt nhìn Liêu Huệ Lan, một chút cũng không thể hiểu được vì sao cô lại làm như vậy.
Liêu Huệ Lan tuy không thân với bọn họ nhưng cũng không có thù oán, cô trước đó còn mấy lần gặp nguy hiểm cùng với bọn họ không phải sao? Cô là điên rồi mới dám ở tại nơi này lấy sức một người tấn công bọn họ!
“Cô ấy đang bị khống chế!” Câu nói của Thần Phong nhanh chóng giải đáp thắc mắc của mọi người.
Đức vua và Hoàng hậu đang ở xa nhất, nghe vậy liền vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm thử xem thủ phạm khống chế Liêu Huệ Lan có đang ở đây không.

Thế nhưng một người khả nghi bọn họ cũng không tìm thấy.
Mộ Thống cùng Nhất Quan thử dùng dây leo trói chặt lấy Liêu Huệ Lan, Linh Ai Dã thì phun nước lên người cô hòng thử xem có thể khiến cô tỉnh táo lại chút nào hay không.

Nhưng Liêu Huệ Lan lại giống như một con rối, đối với sự quấy phá của bọn họ không hề để ý hay nhíu mày lấy một cái.

Cô nâng tay lên, phun ra một ngọn lửa đốt trụi dây leo đang cản trở mình, sau đó lại hướng ra xung quanh phun ra một đám lửa lớn.
Con người đối với lửa vẫn có một sự sợ hãi nhất định, cộng thêm lần cuối cùng tiếp xúc với thế lửa lớn thế này là khi ở trong căn nhà gỗ đối mặt với lửa thần cái gì cũng có thể cắn nuốt, khiến cho mọi người hiện tại nhìn thấy lửa không khỏi theo bản năng mà sợ hãi, vừa vội bảo vệ mình vừa lui ra sau.
Ngọn lửa của Liêu Huệ Lan tuy chưa bằng được như lửa thần nhưng lại cũng không kém bao nhiêu, chẳng mấy chốc mấy cái bàn cùng với khăn trải bàn đã bốc cháy hừng hực.

Cũng may lửa này vẫn chưa đến mức cái gì cũng có thể hấp thu, chỉ là cực kỳ khó dập tắt mà thôi.

Binh lính vừa mới xông vào đã bị màn lửa chặn lấy, nhất thời chỉ có thể tập trung dập lửa trước rồi mới có thể tiếp cận Liêu Huệ Lan.
Khói đen bốc lên kích hoạt hệ thống phòng cháy chữa cháy, vòi phun nước ở trên trần nhà bắt đầu phun nước xuống.


Mọi người nháy mắt ướt đẫm người, thế nhưng nước này lại không có tác dụng bao nhiêu trong việc đối phó với ngọn lửa.
Trong lúc cố gắng dập lửa, Linh Ai Dã phát hiện vì một lý do gì đó mà nước do bản thân tạo ra lại hiệu nghiệm hơn gấp mấy lần so với những người khác, bèn nói với mọi người một tiếng, sau đó việc dập lửa liền được giao cho cô phụ trách.

Lâm Dạ Vũ, Nhất Quan và Hạ Băng hỗ trợ cô, còn những người còn lại thì tiếp tục tìm cách gọi tỉnh Liêu Huệ Lan hoặc là bắt lấy cô.
Liêu Huệ Lan giống như đã phát điên, cái gì cũng không kiêng kị hay sợ hãi nữa.

Những quả cầu lửa được ném ra liên tục, hơn một nửa trong số đó là nhắm vào ba người Hàn Bội Bội, Thần Phong và Thần Nhã Hân.

Ba người họ đứng cạnh nhau, cũng không biết mục tiêu thật sự của cô là ai, nhưng Đức vua và Hoàng hậu đều cho rằng là con trai mình, nhất thời vừa lo vừa sợ, một bên cố gắng tìm cách can thiệp và giúp đỡ, một bên lại cho gọi thêm càng nhiều binh lính tới.
Ba người Hàn Bội Bội bị Liêu Huệ Lan ép đến gắt gao, cả hai cô gái đều được Thần Phong bảo hộ ở phía sau lưng, dựa vào sức của ba người mới có thể tạm thời ngăn cản toàn bộ lửa của Liêu Huệ Lan, giữ tình thế cân bằng.
Nhìn đến ánh mắt vô thần của Liêu Huệ Lan, như một con rối mặc cho kẻ phía sau màn định đoạt kiểm soát, đầu óc Hàn Bội Bội không khỏi rối bời, không biết phải làm thế nào mới có thể gọi tỉnh cô.

Bọn họ cũng không phải không nghĩ đến cách đánh ngất cô, nhưng màn lửa xung quanh Liêu Huệ Lan như một tấm chắn, ngăn cách cô với mọi người khiến cho bọn họ khó lòng có thể đến gần.

Muốn đứng từ xa tấn công cũng khó mà kiểm soát ổn, bởi vì quá yếu thì không vượt qua được tường lửa, mà quá mạnh thì lại sợ gây nguy hiểm cho Liêu Huệ Lan.
Hàn Bội Bội một bên né tránh một bên cố gắng suy nghĩ, chợt một tia sáng lóe qua đầu.

Nhìn căn phòng nay đang dần ngập trong biển lửa, Hàn Bội Bội liền không đắn đo nhiều nữa, quyết định thử một lần.
Cô nhìn Liêu Huệ Lan, âm thầm nói một câu xin lỗi trong lòng, sau đó nâng tay lên, kết ấn.
“Nhật Nguyệt Tinh Quang!”.