Bảy Vị Thần

Chương 102: 102: Hậu Phản Loạn





Lúc đến chỗ của Thần Phong thì anh vẫn đang nằm trên mặt đất như cũ.

Âu Dương Bội cố gắng chịu đựng sự khó chịu và vô lực của cơ thể, cắn răng cường ngạnh kiểm tra cho anh.

Sau khi chắc chắn rằng toàn bộ tử khí trong cơ thể anh đã bị loại trừ, Âu Dương Bội mới thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim vẫn luôn treo trên cao của cô nhanh chóng hạ xuống, theo đó là tầm mắt đột nhiên hoa lên, cả người nhũn ra, mềm xuống, đổ gục lên trên người Thần Phong.
Tất cả những chuyện sau đó, Âu Dương Bội không còn biết gì nữa.
*
Âu Dương Bội chỉ là vì cạn kiệt thần lực cộng với tinh thần căng thẳng quá độ nên mới ngất đi, nửa ngày sau cô đã tỉnh lại.

Lúc ấy, ở trong phòng cũng chỉ có nhóm Tình Băng Thủy Ai Dã, không hề có một người lớn nào ở đây.
Từ chỗ bọn họ, Âu Dương Bội biết được sơ bộ những gì đã xảy ra sau khi mình ngất xỉu.
Bởi vì Âu Dương Hy hành động kịp thời nên chỉ số thương vong đã được giảm đến mức tối thiểu.

Tử Diệm chết, nguồn cơn của tất cả sự việc trong hơn chục năm qua đã bị giải quyết, tất cả mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc.

Chỉ là, cho dù có Thần Quang Minh Phán thì việc tiêu diệt một thần cấp một vẫn không dễ dàng như vậy.

Cả bốn vị Quang, Nhật, Nguyệt và Tinh thần đều bị hao hụt thần lực nghiêm trọng, cho nên sau đó bọn họ liền dẫn Âu Dương Bội, Thần Phong và Phong Minh Nhật còn đang bất tỉnh và tám đứa trẻ còn lại trở về, giao lại mọi chuyện cho Ám Như Uyên xử lý.
Không sai, Phong Minh Nhật cũng bất tỉnh, nguyên nhân tương tự với Thần Phong, là do bị tử khí tổn thương nghiêm trọng.

Mà nguồn cơn dẫn đến chuyện này, là vì khi tử chú phóng xuất, anh đã bất chấp tất cả mà bảo hộ Thần Nhã Hân.
Mọi chuyện khi đó diễn ra quá nhanh, chính Phong Minh Nhật cũng không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.


Chỉ là khi ấy, hình ảnh Thần Nhã Hân liên tục chết đi trước mặt anh lại chợt hiện ra trong đầu anh, mọi chuyện sau đó đều là theo bản năng mà ra.
Trong ba người bất tỉnh, Âu Dương Bội là người tỉnh lại trước nhất.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô xuống giường đi đến bên cạnh giường mà Thần Phong đang nằm.
Tuy là sắc mặt anh không được tốt lắm, nhợt nhạt yếu ớt, nhưng biểu cảm lại rất an nhiên nhẹ nhàng, cho nên tâm trạng của Âu Dương Bội cũng tốt hơn được một chút.
“Cậu đừng lo lắng, mẫu thần tớ đã xem qua cho anh ấy rồi.

Anh ấy không có chuyện gì cả, chỉ là do sinh lực bị tổn hại, cần tốn nhiều thời gian để điều dưỡng mà thôi.”
Âu Dương Bội gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi qua xem tình hình của Phong Minh Nhật, Âu Dương Bội ra ngoài một chuyến, một là để cho cha mẹ mình biết mình đã không có chuyện gì, hai là để nói cảm ơn Mộc Chi Linh.

Cô biết, sau trận chiến vừa rồi, một Mộc thần như bà hẳn sẽ cực kỳ bận rộn, nhưng bà lại vẫn bỏ ra thời gian để kiểm tra cho một nhân loại như Thần Phong, chính là vì nhìn ở quan hệ của anh với cô và những người khác.
Cha mẹ Âu Dương Bội và cha mẹ Nguyệt Thống đã hồi phục trở lại, nhưng bọn họ vẫn còn phải bận bịu ngược xuôi cùng với những người khác để giải quyết các sự việc hậu chiến tranh.

Âu Dương Bội cùng bọn họ gặp thoáng qua, sau khi trò chuyện vài câu thì lại tách ra.
Âu Dương Bội trở lại căn phòng khi trước, phát hiện lúc này Phong Minh Nhật cũng đã tỉnh lại, đang được mọi người vây quanh hỏi han.

Thấy Âu Dương Bội trở về thì mọi người quay sang chào hỏi, Âu Dương Bội thuận thế lại gần bên giường, hỏi thăm trạng huống của anh.
Sắc mặt Phong Minh Nhật tuy không quá tốt, nhưng so với Thần Phong thì lại vẫn tốt hơn rất nhiều.

Nghe thấy cô hỏi, anh mỉm cười trả lời, “Tớ khỏe lắm, cậu đừng lo.”
Căn phòng mà bọn họ đang ở là phòng được dành riêng ra cho ba người bị bất tỉnh ban đầu.

Nay Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật đã tỉnh lại, còn ở lại trong căn phòng này cũng chỉ có mỗi Thần Phong.


Nhưng tám người còn lại, ngoại trừ Nguyệt Thống và Ám Khang, đều đã được mấy vị thần sắp xếp phòng ở trong cùng tòa nhà này, cho nên bọn họ qua lại thăm nhau vẫn dễ dàng.
Vì vậy, mọi người cũng không ở trong căn phòng đó lâu, lúc sau liền lần lượt tạm biệt nhau ai trở về phòng người nấy.
Tối hôm đó, Phong Minh Nhật nằm ở trên giường trong căn phòng dành cho mình.

Lúc này chỉ còn một mình, tâm trí anh bắt đầu trôi xa, dần dần lại nhớ về chuyện trước đó.
Thật ra, anh vốn có thể không bị thương nặng như vậy.
Nhưng không hiểu sao khi ấy, thân thể anh lại tự hành động theo bản năng, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã trước một bước nghiêng người, che chở cho Thần Nhã Hân.
Cảm giác thống khổ khi bị tử khí ăn mòn khi ấy cho dù bây giờ chỉ nhớ lại thôi Phong Minh Nhật cũng đã thấy toàn thân đau đớn khó chịu, không nhịn được mà cảm thấy lạnh toát run rẩy.

Thế nhưng…
Nếu thật lòng tự hỏi rằng một lần nữa trở lại khoảnh khắc ấy, anh sẽ tiếp tục làm ra hành động như vậy sao, thì anh biết, câu trả lời của anh là sẽ.

Nếu như khi đó anh có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ kỹ càng, cũng biết trước được hậu quả, anh vẫn sẽ làm ra hành động như vậy sao, câu trả lời của anh vẫn là sẽ.
Nghĩ thấu được điểm này, Phong Minh Nhật chợt trở nên bối rối hốt hoảng.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa này đánh tan suy nghĩ của anh, khiến Phong Minh Nhật có cảm giác như vừa được giải cứu, liền không nghĩ ngợi nhiều lập tức ra mở cửa.

Nhưng vừa nhìn rõ được người ở bên ngoài là ai, toàn thân anh lập tức cứng đờ.
…Đây mà là được cứu gì chứ? Rõ ràng là vừa thoát khỏi hang hổ lại rơi vào hang sói mà!
“Em… vào trong nói chuyện với anh được chứ?” Bị Phong Minh Nhật nhìn chằm chằm, Thần Nhã Hân không khỏi bối rối, hơi ấp úng dò hỏi.
Phong Minh Nhật vội hoàn hồn, lúng túng đứng qua một bên, làm động tác ngỏ ý mời cô vào trong.
Thần Nhã Hân tiến vào trong phòng, sau khi được anh cho phép thì ngồi xuống ghế sô pha ở trong phòng, còn Phong Minh Nhật thì ngồi ở phía đối diện.


Sau đó… hai người liền không hẹn trước mà cùng nhau trầm mặc.
Sau mấy chục giây im lặng kỳ quặc, cuối cùng vẫn là Thần Nhã Hân mở miệng trước.
“Chuyện lúc đó… cảm ơn anh.”
Thần Nhã Hân không nói rõ nhưng Phong Minh Nhật lập tức biết được cô đang nói đến chuyện gì.

Không muốn biết cũng không được, dù sao anh cũng vừa mới nghĩ đến nó mà.
Phong Minh Nhật lúng túng gật đầu, không biết vì sao mà chợt cảm thấy có chút ngượng, “Không có gì đâu, anh đã đồng ý với Hoàng tử là sẽ bảo vệ em mà.”
Thần Nhã Hân cúi đầu, trống rỗng nhìn phía trước.

Hai bàn tay cô ngày càng siết chặt lấy nhau, vài giây sau, gần như là thì thầm, cô hỏi lại, “Chỉ là vì anh em sao…”
“Sao cơ?” Phong Minh Nhật không nghe rõ hỏi lại.
Trái tim Thần Nhã Hân khẽ giật thót.

Cô bỗng đứng dậy, cúi đầu nói với anh, “Em đến cũng là vì muốn cảm ơn anh chuyện lúc đó mà thôi.

Thật sự rất cám ơn anh.

Nếu sau này anh có cần em giúp gì thì cứ tìm em.

Cũng đã muộn rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này.

Em xin phép đi trước.

Tạm biệt.”
Nói rồi, không để cho Phong Minh Nhật có cơ hội mở miệng, Thần Nhã Hân đã vội vàng chạy đi.
Chỉ còn lại mình Phong Minh Nhật ở trong phòng, anh ngơ ngẩn thẫn thờ nhìn về phía cửa phòng đã được cô đóng lại, trong đầu vang lên câu hỏi khi nãy của cô.
Thật ra, anh đã nghe được.
Câu trả lời… đương nhiên là không phải.
…Hình như trái tim anh đã đổi chủ mất rồi.

Phong Minh Nhật thuận thế ngả lưng xuống ghế sô pha, cánh tay giơ lên che ngang mắt.
So với lần trước, lần này anh đã có tiến bộ hơn, kịp thời nhận rõ tình cảm của mình.

Nhưng lại vẫn thật trớ trêu thay…
Người anh thích, vì sao lại là cô chứ? Vì sao lại là người mà trước đó đã bị anh làm tổn thương, đã bị anh từ chối chứ…
Liệu anh có còn cơ hội sao…
*
Mấy ngày trôi qua, Thần Phong vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Điểm an ủi duy nhất chính là sắc mặt của anh ngày càng tốt hơn, và Mộc Chi Linh vẫn luôn khẳng định rằng cơ thể anh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tuy sau khi phá giải phong ấn ký ức, có rất nhiều thứ bọn họ đều đã không học tự thông, giống như nhận truyền thừa vậy, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ bọn họ phải tự tìm hiểu lấy, chẳng hạn như thần sử hay kiến thức phổ thông của thần giới.

Vì vậy mà sau đó mọi người cũng không rảnh rỗi mấy, ai nấy đều bận bịu trau dồi kiến thức cho mình.

Âu Dương Bội bị chuyện này quấn lấy, tâm trí nhất thời mới không luôn nhớ đến Thần Phong, khiến cho tâm tình của cô cũng ổn định hơn.
Sáng hôm nọ, Âu Dương Bội ở trong phòng mình đọc sách như thường lệ thì chợt có người đến báo cha mẹ muốn gặp cô.

Mang theo tâm trạng nghi hoặc, cô đi theo người nọ đến phòng hội nghị, cũng chính là căn phòng đầu tiên bọn họ đặt chân khi đến thần giới.
Người nọ thay cô mở cửa, đợi đến khi cô bước vào trong rồi thì lại giúp cô đóng cửa lại, không hề có ý theo vào.
Âu Dương Bội nhìn lướt qua, phát hiện có mặt ở nơi này không chỉ có mỗi cha mẹ của mình, mà còn có cả cha mẹ của Phong Minh Nhật.

Nháy mắt, nỗi nghi hoặc lúc trước của cô biến thành cảm giác bất an không lành.
“Tiểu Bội, con ngồi xuống trước đi, đợi Tiểu Phong đến rồi chúng ta cùng nói chuyện,” Âu Dương Hy cố nở nụ cười nói.
Âu Dương Bội kiềm nén cảm giác bất an trong lòng mình, đáp “Vâng” một tiếng rồi lại một chiếc ghế ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Phong Minh Nhật cũng được người dẫn đến.

Vừa nhìn rõ trong phòng có những ai, vẻ nghi hoặc trên mặt anh càng thêm đậm; nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt anh bỗng ám trầm xuống, sắc mặt thoáng biến xấu..