“Như vậy thì chỉ cần trong vòng một giờ, toàn bộ người dân Long Quốc sẽ biết rằng quân Thiên Sách mà họ coi là vị thánh bảo vệ đã phản bội Long Quốc.”
“Đến lúc đó, danh tiếng do chiến thần Thiên Sách ngày đó tạo nên có lẽ sẽ bị hủy hoại phải không?”
“Tất cả các người sẽ phải gánh chịu sự ô nhục. Các người có thể chịu đựng được không? Những người trong quân Thiên Sách có thể chịu đựng được không? Gia đình của họ có thể chịu đựng được nỗi ô nhục này không?” Khóe miệng Quân Lăng Thiên hơi nhếch lên, cười lạnh.
Khi đám người Thiên Khuyết nghe thấy điều này, biểu cảm của họ không ngừng thay đổi.
“Anh thật độc ác!” Thiên Khuyết lạnh lão nói.
“Bây giờ các người chỉ có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Chiến Bộ, hai là mang tiếng trở thành kẻ phản bội và bị hàng nghìn người sỉ nhục!” Quân Lăng Thiên hét lên.
“Anh...”
Lúc này, tính tình Mộ Bạch vốn ôn hòa cũng không khỏi trừng mắt nhìn Quân Lăng Thiên, vô cùng phẫn nộ!
“Nếu là mệnh lệnh của Chiến Bộ, vậy chúng tôi sẽ tuân theo!” Thiên Khuyết lạnh nhạt nói.
“Quả nhiên là quân đoàn trưởng số 1 của quân Thiên Sách, vẫn là ông biết điều!”
“Nếu đã như vậy thì hãy tập hợp quân đội và chuẩn bị dụ quân bảy nước đi!”
“Nhớ kỹ, nhất định phải dụ bọn chúng đến Nhất Tuyến Thiên, để cho quân đoàn khác có cơ hội tiêu diệt toàn bộ!” Quân Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó rời đi.
“Thiên Khuyết, chúng ta thật sự phải làm như thế sao?” Hoàng Bộ Thương hỏi.
“Nếu chúng ta không làm, lời nói của anh ta sẽ thành sự thật!”
“Khi đó, bọn chúng nhất định sẽ nhân cơ hội này để bôi xấu quân Thiên Sách là những kẻ phản bội. Đến lúc đó, danh tiếng của quân Thiên Sách mất đi cũng chẳng sao, nhưng mấy chục vạn binh lính của quân Thiên Sách sẽ phải gánh chịu sự ô nhục này. Người nhà và bạn bè của bọn họ sẽ nhận những ánh nhìn khinh thường, thậm chí bị sỉ nhục và nguyền rủa!” Thiên Khuyết nói.
“Đây là còn đường chết. Cho dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ gây bất lợi cho quân Thiên Sách!” Mộ Bạch trầm giọng nói.
“Bây giờ không thể lo nhiều như vậy? Chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, như thế có lẽ vẫn còn một tia hi vọng sống!”
“Đến lúc quân bảy nước bị dụ vào Nhất Tuyến Thiên, tất cả mọi người không cần phải chiến đấu, chỉ cần rút lui là được!" Thiên Khuyết lạnh lùng nói.
“Vâng!” Các quân đoàn trưởng khác đều gật đầu.
“Tân Thành, cậu dẫn một ngàn người ở lại để chăm sóc những người bị thương!” Thiên Khuyết nói với Chiến Vương chín ngón Tân Thành.
“Quân đoàn trưởng Thiên Khuyết, tôi cũng muốn đi cùng mọi người!" Tân Thành vội nói.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Đây là mệnh lệnh, quân Thiên Sách còn có rất nhiều người bị thương, phải có người ở lại. Hơn nữa nếu có chuyện gì xảy ra với chúng tôi, cậu dẫn bọn họ lập tức ẩn nấp, đợi thiếu quân chủ trở về thì báo cho ngài ấy biết tình hình ở đây!" Thiên Khuyết ra lệnh.
“Vâng!” Tân Thành gật đầu.
Sau đó Thiên Khuyết và bảy quân đoàn trưởng còn lại dẫn quân Thiên Sách trực tiếp tấn công quân bảy nước!
Chẳng bao lâu, hơn 70 vạn quân bảy nước đã tập hợp lại, một lần nữa chiến đấu với quân Thiên Sách.
Lần này vì Diệp Phàm không xuất hiện nên quân bảy nước không còn phải sợ hãi!
Sau đó quân Thiên Sách tuân theo mệnh lệnh vừa chiến đấu vừa rút lui, tiến về phía Nhất Tuyến Thiên.
Chỉ huy mới của quân bảy nước cho rằng quân Thiên Sách sợ hãi nên ngay lập tức ra lệnh đuổi theo bọn họ.
Rất nhanh quân bảy nước đã đuổi theo đến tận hẻm núi Nhất Tuyến Thiên.
“Luil" Thiên Khuyết nhìn quân bảy nước vẫn đang truy đuổi rồi hét lên.
Tất cả đều rút lui vào hẻm núi, còn quân bảy nước đã tiến thẳng đến hẻm núi.
“Đại nhân, phía trước có hẻm núi, liệu có mai phục không?”
Lúc này, một sĩ quan nói với tên chỉ huy.
“Sợ cái gì? Chúng ta đông như vậy, còn sợ bọn họ mai phục à?”
“Đúng vậy, ngày hôm qua chúng ta thất bại lớn như vậy, hôm nay nhất định phải phục thù. Lần này dù thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt quân Thiên
Sách, nếu không chúng ta sẽ không thể quay lại gặp quốc vương!” Bảy chỉ huy mới của quân bảy nước đều đồng thanh nói.
“Tấn công và tiêu diệt quân Thiên Sách!” Sau đó bọn họ dẫn quân tiến thẳng vào Nhất Tuyến Thiên.
Khi quân Thiên Sách và quân bảy nước đều lao vào hẻm núi, bọn họ đã lấp đầy toàn bộ Nhất Tuyến Thiên.
Lúc này, bên ngoài Nhất Tuyến Thiên khoảng một dặm, Quân Lăng Thiên đứng ở chỗ này, cầm điều khiển từ xa, cười lạnh nói: “Tạm biệt!” . truyện xuyên nhanh
Cạch!
Quân Lăng Thiên nói xong liền trực tiếp ấn nút.