Diệp Phàm nhàn nhạt lên tiếng rồi nhìn Huyết Phu nói: “Ông quen biết bọn họ à?”
“Ba của tôi là trang chủ cuối cùng của Đồ Long Sơn Trang, nhưng mười năm trước phó trang chủ của Đồ Long Sơn Trang cấu kết với Thiên Cương Địa Sát phản bội ba của tôi, lợi dụng lúc ông ấy bế quan mà trảm sát ông ấy sau đó khống chế Đồ Long Sơn Trang.”
Huyết Phu lạnh lùng nói, trong mắt của hắn ta chứa đầy sát ý lạnh lẽo.
“Những vết thương trên mặt ông là do bọn họ gây ra?”
Diệp Phàm nói.
Huyết Phu gật đầu nói: “Năm đó bọn họ dùng đủ mọi cách để dày vò tôi, cuối cùng nhờ có một thân tín cũ của ba tôi mà tôi trốn được khỏi Đồ Long Sơn Trang, kết quả lại bị bọn họ truy sát, tôi rơi xuống biển rồi sau đó mới được chủ nhân cứu giúp.”
“Ông muốn báo thù không?”
Diệp Phàm nhìn Huyết Phù rồi nói.
“Lúc nào tôi cũng nghĩ đến việc báo thù, chỉ là bây giờ thực lực của tôi chưa đủ.”
Huyết Đồ siết chặt năm tay thờ ơ nói.
“Đợi tìm thời gian, tôi sẽ cùng ông đi báo thù.”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Huyết Phu cúi đầu trước Diệp Phàm.
“Những vết sẹo trên mặt ông, tôi có thể loại bỏ, nếu không...”
“Cảm ơn ý tốt của thiếu chủ, nhưng tôi không muốn loại bỏ nó vì những vết sẹo này luôn nhắc nhở tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn”
Còn về ý tốt của Diệp Phàm thì Huyết Phu từ chối, hắn ta lại đeo chiếc mặt nạ màu máu vào.
“Ngươi có phải là đệ tử của vị Bách Hoa Lâu Chủ đạt được Long Tỷ không?”
Lúc này có một nhóm người mặc trường sam cổ xuất hiện ở đây, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.
“Ta là tam hộ pháp của hoàng tộc họ Trần, mau giao Long Tỷ ra đây.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Hoàng tộc họ Trần?”
Diệp Phàm nheo mắt lại, trong mắt của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Hoàng tộc họ Trần này không phải là gia tộc trước đây muốn bắt Trần Tiểu Manh sao?
Không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
“Muốn có được Long Tỷ sao? Tự đến đây lấy đi!”
Diệp Phàm thờ ơ nói.
“Nếu để hộ pháp động thủ, rất có thể ngươi sẽ không còn đường sống nữa.” Tam hộ pháp của Hoàng tộc Trần lạnh lùng nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Nói nhảm như vậy làm gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ngay lập tức tam hộ pháp của Hoàng tộc Trần động thủ với Diệp Phàm, nhưng lúc này có một giọng nói khác vang lên.
“Hoàng tộc họ Trần, các ngươi đến nhanh thật!”
Sau đó lại có thêm một nhóm người khác xuất hiện. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc trường sam đen để tóc dài, nét mặt của ông ta lãnh khốc, trên tay ông ta cầm một thanh giáo dài, khí thế vô song.
“Cơ Vô Song!”
“Không ngờ Hoàng tộc họ Cơ lại cử ngươi đến đây.”
Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhíu mày nhìn người đàn ông cầm giáo.
“Long tỷ này phải thuộc về Hoàng tộc Cơ của ta, ai muốn cướp nó thì phải hỏi xem ngọn giáo trong tay ta có đồng ý hay không đã.”
Người đàn ông cầm giáo lạnh lùng hét lên, ngọn giáo trong tay ông ta tỏa ra thứ ánh sáng lạnh thấu xương, trên người của ông ta toát ra khí thế bức người.
Diệp Phàm nhíu mày nhìn những người đến từ Hoàng tộc họ Cơ. Hăn bực bội vì không thể tìm thấy sào huyệt của Hoàng tộc họ Cơ nhưng không ngờ người của Hoàng tộc họ cơ lại tự tìm đến cửa.
“Long Tỷ thuộc về Hoàng tộc họ Cơ của ngươi khi nào?”
Vào lúc Cơ Vô Song vừa nói xong thì bất ngờ lại có một giọng nói vừa độc đoán vừa rét lạnh khác vang lên.
Khi giọng nói này vang lên thì có một áp lực vô thượng buông xuống bao trùm tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Tất cả bầu không khí trong phạm vi bán kính một kilomet đều đóng băng khiến người khác sinh ra cảm giác ngột ngạt mãnh liệt.