Trong lúc này, ở nhà họ Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Lão gia của nhà họ Âu Dương là Âu Dương Thành và con trai của lão ta là Âu Dương Khắc đang đứng bên cạnh một lão già có râu tóc bạc phơ, lão già trước mặt mặc đạo bào màu trắng.
Lão già này không ai khác mà chính là sư tôn của Âu Dương Bất Phàm, Phàn đại sư, đồng thời ông ta còn là một vị võ đạo tông sư đến từ một tông môn cổ xưa hùng mạnh của giới võ đạo.
“Phàn đại sư, lần này khiến ngài phải đích thân đến đây, thật sự tôi rất xin lỗi!”
Âu Dương Thành nhìn Phàn đại sư rồi nói.
“Bất Phàm là đệ tử thân truyền của lão phu, nó bị người ta giết chết, lẽ nào lão phu có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Phàn đại sư, ngài phải giết chết tên khốn đó để báo thù cho Tiểu Phàm.” Âu Dương Khắc khẩn thiết nói.
“Yên tâm đi, dám giết đệ tử của tôi thì buộc phải chết!”
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Phàn đại sư, thân phận của tên đó không đơn giản, phía sau hắn còn có mấy vị sư phụ khá mạnh.”
Âu Dương Thành giải thích ngắn gọn thân phận của Diệp Phàm cho Phàn đại sư.
“Hừ, chút ít bản lĩnh thế tục của mấy tên sư phụ của hắn chẳng là gì trong mắt tôi cả.”
“Các người lập tức truyền tin nói với hắn, ngày mai Phàn Long Minh tôi hẹn hắn đến Tần Sơn giao chiến.”
Âu Dương Khắc kinh ngạc hỏi: “Phàn đại sư muốn giết hắn trước mặt mọi người sao?”
“Phàn đại sư là một tông sư võ đạo nên đương nhiên giết người cũng không thể lén lút được, phải đấu một trận công bằng.”
Ngay lập tức, Âu Dương Thành lên tiếng.
“Không sai!”
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Nếu như hắn không tiếp chiến thì sao?”
Âu Dương Khắc lo lắng hỏi.
“Khi đến thì nói Phàn đại sư thách thức Thiếu chủ của điện Long Vương, thân phận của hắn là Thiếu chủ của điện Long Vương, nếu hắn không ứng chiến thì hắn sẽ làm mất hết thể diện của điện Long Vương, chắc chắn hắn sẽ vì thể diện của điện Long Vương mà cũng không từ chối ứng chiến.”
Âu Dương Thành trầm giọng nói.
“Đây là nước cờ hay!"
Ngay lập tức Âu Dương Khắc gật đầu.
Trong sở giám sát, sau khi sở trưởng của sở giám sát ngồi trên xe lăn biết được tin Dư Thiên Hành đã bị giết và hàng ngàn quân Hắc Giáp đã bị tiêu diệt thì vẻ mặt của ông ta tối sầm, trong phút chốc hai viên trân châu trong tay của ông ta vỡ nát thành bột vụn.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Sở trưởng lẩm bẩm một mình, trong mắt của ông ta hiện lên tia nham hiểm.
“Sở trưởng, vừa mới nhận được tin tất cả nhưng người của nhà họ Vân, nhà họ Lữ, nhà họ Mộ Dung, nhà họ Công Tôn, nhà họ Viên, sở Hộ Long và quân Ngự Lâm được phái đi giải quyết tên đó đều đã chết.”
“Phó sở trưởng sở Hộ Long, nhị thống lĩnh quân Ngự Lâm và Vũ Vương cũng đã chết, về phần có phải do Diệp Phàm làm hay không thì bây giờ vẫn chưa biết được.”
“Tuy nhiên người của chúng ta đang truy xét một đội quân bí ẩn xuất hiện ở Đế Đô vào lúc đó, còn về lai lịch của đội quân này thì vẫn chưa tra ra.”
Có một người đàn ông mặc đồ đen đến trước mặt sở trưởng sở giám sát và báo cáo.
“Vở kịch này càng lúc càng thú vị rồi.”
Sở trưởng cười nhạt nó long ấn đang ở trên người hắn.”
Cậu đi thông báo cho ngũ đại hoàng tộc, nói với họ