“Còn không bái kiến tổng chỉ huy!”
Long Chiến Thiên liếc nhìn Hắc Uyên và Thiết Thủ.
“Bái kiến tổng chỉ huy!”
Hắc Uyên và Thiết Thủ lập tức kêu to.
“Được rồi, đừng bày mấy nghi thức xã giao đó làm gì, tôi không thích!”
Diệp Phàm nói.
“Cậu có yêu cầu gì nữa có thể liên hệ với tôi!”
Long Chiến Thiên nói.
“Không có, chỉ vậy thôi!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Sau đó đám người Long Chiến Thiên rời đi.
“Thiếu Quân chủ, ngài quá lợi hại, nói ra điều kiện lớn như vậy, hơn nữa Long Soái còn đồng ý, thậm chí còn giao Long Hồn cho ngài, đây chính là vương bài của chiến bộ”
Đoạn Đao chấn động nói.
“Hừ, ông ta dám không đồng ý?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Đúng rồi, Long Tuyền Sơn Trang chế tạo chiến giáp binh khí đến đâu rồi?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================
Diệp Phàm hỏi.
“Bẩm Thiếu Quân chủ, bọn họ đã đúc được gần nửa!"
Mộ Bạch nói.
“Bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, mười vạn kiện vẫn chưa đủ, còn phải tiếp tục đúc thêm!”
“Tiếp theo mấy người chỉ có hai nhiệm vụ, một lập tức trưng binh, mở rộng quân Thiên Sách, hai tăng lên thực lực tổng thể của quân Thiên Sách!”
Diệp Phàm nói.
Vì nhanh chóng tăng lên sức chiến đấu tổng thể của quân Thiên Sách, hắn đã chế tạo ra một nước thuốc. cùng với kế hoạch tu luyện phù hợp.
Thậm chí hắn còn đặc biệt nghiên cứu ra chiến thuật sát chiêu thích hợp cho các chiến sĩ quân Thiên Sách luyện tập, có thể giúp bọn họ mạnh hơn trên chiến trường giết địch!
Lúc này bên ngoài nơi dừng chân quân Thiên Sách.
Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên, hỏi: “Long Soái, Nội Các sẽ đồng ý ba điều kiện kia của Diệp Phàm sao?”
“Hiện tại bọn họ không có lá gan không dám đồng ý.
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
“Long Soái, ngài thật sự muốn cậu ta trở thành tổng chỉ huy Long Hồn?”
Thiết Thủ lên tiếng.
“Sao? Ông cảm thấy cậu ta không thể?”
Long Chiến Thiên nói.
“Cậu ta đủ thực lực, nhưng cậu ta không quen thuộc Long Hồn, hơn nữa nếu cậu ta trở thành tổng chỉ huy.
Long Hồn, tôi sợ...”
Thiết Thủ nói.
“Tôi biết ông đang lo gì. Nhưng tôi tin tưởng cậu ta có thể xử lý tốt!”
Long Chiến Thiên nói. “Thiếu Quân chủ, lần này Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên đều đã chết, nên xử lý hai quân đoàn này thế nào?”
“Đặc biệt là Dương Thiên Hổ, hắn ta bị giết, sợ rằng gia tộc kia muốn ra tay!”
Hắc Uyên lo lắng nói.
Nhắc đến gia tộc này, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.
“Đổi quân Bạch Hổ và quân Bạo Hùng thành người của chúng ta, còn tên nhóc kia, sau lưng cậu ta là Võ Thần, lo cái gì?”
Long Chiến Thiên cười nói.
Rất nhanh ban ngày trôi qua.
Diệp Phàm chế định xong kế hoạch tăng lên thực lực cho quân Thiên Sách, định trở về Thiên Hải!
“Tiếp theo có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Diệp Phàm nói.
“Rõ"
Mọi người gật đầu nói.
“Đúng rồi, không phải quân Thiên Sách có chín vị quân đoàn trưởng hay sao? Vậy quân đoàn trưởng thứ 9 đâu? Sao ông ta vẫn luôn không xuất hiện?”
Đột nhiên Diệp Phàm tò mò hỏi.
Đám người Thiên Khuyết, Hoàng Bộ Thương nghe. thấy Diệp Phàm nhắc đến quân đoàn trưởng thứ 9, sắc mặt tối lại, không tốt lắm.
“Năm đó sau trận chiến với liên quân năm nước, quân đoàn trưởng thứ 9 mất tung tích, lúc trước quân chủ cũng cho người đi tìm nhưng không tìm được gì cả, ngay cả thi thể của hắn cũng không tìm thấy!”
Mộ Bạch nặng nề nói.
“Nếu không tìm thấy thi thể, vậy có khả năng còn sống, tiếp tục nghĩ cách tìm!”
Diệp Phàm nói. “RõI" Mọi người gật đầu.
“Mấy người cũng phải tăng lên thực lực, ít nhất đều phải bước vào Thiên cảnh, thậm chí là Tông cảnh!”
Diệp Phàm nói với tám vị quân đoàn trưởng và Tân Thành.
Hắn lại truyền thụ một vài tâm pháp cho vài vị quân đoàn trưởng, sau đó dẫn theo Nhị Hổ rời khỏi nơi dừng chân của quân Thiên Sách!
Màn đêm buông xuống!
Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh, bên ngoài biệt thự số 3.
Diệp Phàm về đến nơi, đi thẳng vào nhà. “Bà xã, anh đã về rồi!"
Diệp Phàm đi vào biệt thự, nhìn thấy Đường Sở Sở rầu rĩ không vui đang ngồi trên sô pha.
Đường Sở Sở nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt đong đầy nước mắt, lao đến ôm lấy đối phương!
“Anh Tiểu Phàm!” Đường Sở Sở bật khóc. “Bà xã, em sao vậy?” “Ai bắt nạt em?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Cô ấy cho rằng chiếc máy bay anh ngồi đã xảy ra chuyện!”
Huyết Cơ đi đến.
“Sở Sở, xin lỗi, làm em lo lắng rồi!”
Diệp Phàm duỗi tay lau nước mắt cho cô. “Anh không sao là tốt rồi!”
Đường Sở Sở lau khô nước mắt, mỉm cười nói. “Yên tâm, anh sẽ không sao!”
“Mấy ngày anh không có ở đây, em không gặp phải nguy hiểm chứ?”
Diệp Phàm hỏi.
“Sáng nay có năm người muốn bắt em, may mắn Huyết Cơ ra tay trợ giúp!”
Đường Sở Sở nói.
“Biết là ai không?”
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống.
“Không biết, nhưng bọn họ đều rất mạnh!” Đường Sở Sở nói.
“Không lẽ là hắn ta?”
Diệp Phàm suy đoán là người đứng sau lưng Sở Hà gây ra chuyện này.
“Cảm ơn!"
Diệp Phàm nhìn Huyết Cơ, nói.
“Vậy cho tôi ở nơi này làm thù lao đi!” Huyết Cơ nói.
“Đúng rồi, cô nhóc Trần Tiểu Manh đâu!” “Sao không thấy con bé?”
Diệp Phàm nhìn quanh biệt thự, dò hỏi.
“Hình như nhà của Tiểu Manh có chút việc nên con bé trở về!"
“Anh Tiểu Phàm, anh chưa ăn cơm đúng không, em đi nấu cơm cho anh!”
Đường Sở Sở nói.
“Để anh làm cho, bồi thường vì em đã rơi nước mắt!”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Trong lúc Diệp Phàm trở lại Thiên Hải.
Đế Đô, ở một nơi nào đó.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xám đang ngồi uống trà, một người đàn ông đứng trước mặt người này, đây chính là Thiếu Quân chủ Xích Lân quân Kỳ Lân!