Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 443: C443: Quân đoàn trưởng số 1 của quân thiên sách




Bỗng nhiên, một tiếng rống giận như tiếng sấm vang lên, sóng âm khủng bố truyền tới giống như thiên lôi cưồn cuộn, khiến mọi người có mặt đều cảm thấy khí huyết sôi trào!

Soạt!

Lúc này, một bóng dáng màu đen xuất hiện, tay hắn cầm một cự kiếm, chém thẳng về phía Dương Thiên Hổ.

XoetllI

Kiếm này chém ra, không khí bị xé rách, vang lên tiếng ma sát chói tai.

Thấy một kiếm này rơi xuống, người của các đại quân đoàn và các đại chiến khu có mặt ở đây đều thầm sợ hãi.

Uy lực của kiếm này quá mạnh, mạnh đến mức khiến bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống đỡ!

Dương Thiên Hổ nhìn kiếm chém xuống, chợt cau mày.

Ông ta trực tiếp đánh ra một quyền, điều động toàn lực chống đỡ kiếm này.

Uỳnh!!!

Dương Thiên Hổ dùng tay không chặn lấy kiếm, tiếng nổ dữ dội!

Bộp bộp bộp!!!

Dưới một đòn này, cơ thể Dương Thiên Hổ run lên, lùi về phía sau mười mấy bước, nửa quỳ dưới đất, khẽ rên, khóe miệng chảy ra sợi máu tươi.

Cơ thể người xuất kiếm kia cũng lùi lại ba bước!


Lúc này, mọi người có mặt ở đây mới nhìn rõ dáng vẻ của người xuất kiếm.

Người này tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, mặc trường sam màu đen, trong tay xách một cự kiếm rộng khoảng mười centimet, dài đến một mét, dày khoảng ba centimetl

Toàn thân kiếm màu đen, không có bất cứ mũi nhọn nào, là trọng kiếm không mũi chân chính!

“Thiên Khuyết!” “Cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi!” Hoàng Bộ Thương nhìn người đàn ông này, cười nói.

Vẻ mặt đám người Mộ Bạch, Đồ Phu và Thẩm Thanh Y cũng là kích động.

“Thiên Khuyết?”

Nghe thấy cái tên này, người của các đại quân đoàn và chiến khu có mặt ai nấy cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc.

Thiên Khuyết này chính là tên của quân đoàn trưởng số 1 của quân Thiên Sách!

Quân đoàn trưởng số 1 của quân Thiên Sách Thiên Khuyết là cường giả vô thượng chỉ xếp sau quân chủ Tiêu Thiên Sách trong quân Thiên Sách!

Người này chiến tích anh dũng, từng một người một kiếm tàn sát năm vạn đại quân của một nước!

Một người tàn sát năm vạn đại quân, chiến tích này đủ để khiến bất cứ ai cũng phải xấu hổ.

Tính tình Thiên Khuyết quái gở lạnh lùng, cả đời chỉ nghe lời chiến thần Thiên Sách!

Năm đó, một mình Thiên Khuyết giết chết mấy chục. vạn người của liên quân năm nước, giết địch vô số chỉ xếp sau Tiêu Thiên Sách!

Khi đó ở Long Quốc, Thiên Khuyết được xưng là đại chiến thần số 2 của quân Thiên Sách, nghiền áp các quân chủ quân đoàn khác!

Nhưng sau trận chiến với liên quân năm nước đồn Thiên Khuyết bị người hãm hại, thực lực mất rút khỏi quân Thiên Sách, từ đó về sau không rõ tung tích!

Không ngờ, cách nhiều năm như vậy, đối phương lại xuất hiện lần nữa!

“Thiên Khu:

“Thực lực của ông không phải bị phế rồi hả?”

Dương Thiên Hổ nhìn Thiên Khuyết, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Phế rồi cũng có thể đánh ông!” Thiên Khuyết lạnh lùng quát.

Ông xách kiếm, lại chém về phía Dương Thiên Hổ lần nữa.

Kiếm này càng dũng mãnh hơn, dáng vẻ như muốn phá cả Hoa Sơn, hư không vang lên tiếng nổ chói tail

Nhìn kiếm của Thiên Khuyết chém tới, sắc mặt Dương Thiên Hổ thay đổi.


Uỳnhl!!

Lúc này, một người khác đột nhiên xuất hiện, chặn lấy kiếm của Thiên Khuyết!

Người này chính là quân chủ quân Thanh Long Mục Thanh, một trong số tứ đại chiến thần Long Quốc!

“Cảm ơn Mục huynh!” Dương Thiên Hổ nhìn Mục Thanh, cảm ơn ông ta. “Mục Thanh!”

Ánh mắt Thiên Khuyết lạnh lùng nhìn chằm chăm Mục Thanh, trong mắt lấp lóe ánh sáng lạnh!

“Thiên Khuyết, đã lâu không gặp!” Mục Thanh nhìn Thiên Khuyết, mỉm cười nói. “HừiI!”

Thiên Khuyết nhìn Mục Thanh, hừ lạnh, mang theo. chút thù hận.

Năm đó, Long Quốc bầu chọn chiến thần, Thiên

Khuyết vốn rất có hy vọng trở thành một trong số tứ đại chiến thần Long Quốc, nhưng cuối cùng danh hiệu một trong số tứ đại chiến thần này lại thuộc về Mục Thanh.

Từ đó về sau, hai người như nước với lửa!

“Không hổ là người đứng thứ hai của quân Thiên Sách, năm đó bị thương nặng như vậy, thực lực mất hết, vậy mà còn có thể khôi phục lại!”

Mục Thanh nhìn Thiên Khuyết, cười nói.

“Năm đó không tìm được cơ hội chiến một trận với ông, hôm nay chúng ta phải đánh một trận cho tối

Thiên Khuyết nhìn Mục Thanh, lạnh lùng quát.

“Hôm nay là ngày đại hội đấu võ quân đoàn, không phải lúc để chúng ta đánh nhau!”

“Ông vẫn nên nghĩ xem làm sao bảo vệ quân Thiên Sách của các ông đi!”


Mục Thanh nói.

“Hừ, qua hôm nay, trên đời này sẽ không còn tồn tại quân Thiên Sách nữa!”

“Hôm nay không ai cứu nổi quân Thiên Sách!”

Dương Thiên Hổ u ám quát lên.

“Yên tâm, hôm nay chắc chắn quân Thiên Sách sẽ thắng!”

Hoàng Bộ Thương nói.

“Nghe nói đệ tử của Tiêu Thiên Sách xuất hiện rồi, quân Thiên Sách các người đang mong chờ hắn dẫn dắt quân Thiên Sách của các người trở lại đỉnh phong à? Nhưng mà đáng tiếc...”

Mục Thanh thản nhiên nói.

“Đáng tiếc cái gì?”

Hoàng Bộ Thương cau mày, chăm chú nhìn đối phương.

“Không lễ các người còn chưa biết sao?”

“Hôm qua, máy bay của thiếu quân chủ các người bị đạn đạo của vương quốc Anh tập kích, bây giờ cả máy bay đều bị phá hủy, e là thiếu quân chủ của các người đã đầu thai chuyển thế rồi!”

Mục Thanh nói.