Bóng hình Thiết Thủ xuất hiện, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm Đỗ Quân và người Anh Quốc kia.
Mà đám người Diệp Phàm, Hắc Uyên cũng xuất hiện ngay sau đó.
Soạt!
Ngay lập tức, vẻ mặt của đám quân Thiên Lang đều thay đổi.
Đỗ Quân và người Anh Quốc nhìn thấy đám người Diệp Phàm thì khựng lại.
“Mấy người là ai?” Đỗ Quân lạnh giọng quát.
“Một trong cửu đại long vệ của Long hồn - Hắc. Uyên!”
Hắc Uyên bước lên, lạnh lùng nói. “Ầm!”
Nghe được thân phận Hắc Uyên, Đỗ Quân run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Các người..."
Lúc này, Đỗ Quân nhìn đám người Hắc Uyên, bỗng dưng không biết trả lời như thế nào.
Thiết Thủ trực tiếp vọt lên, mở một cái rương ra, bên trong chất đầy một đống quặng sắt màu đen.
“Là quặng sắt hiếm có!”
Thiết Thủ cầm lấy một quặng sắt xem thử, vẻ mặt ông trầm xuống rồi nhìn chăm chăm Đỗ Quân: “Quân Thiên Lang vậy mà cấu kết với người ngoại quốc tự ý khai thác trộm quặng sắt hiếm, các người đây là đang bán nước!”
“Thân là quân đoàn của Long Quốc lại làm ra loại chuyện như vậy, đúng là ô nhục bốn chữ quân nhân Long Quốc!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Đỗ Quân đang định giải thích thì người Anh Quốc kia đã lên tiếng:
“Đỗ quân đoàn trưởng, sự đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể giết chết tất cả bọn họ, ngăn chặn việc này bị tiết lộ ra ngoài, nếu truyền đi, quân Thiên
Lang các anh và gia tộc lto chúng tôi đều sẽ bị liên lụy!
Đỗ Quân nghe người Anh Quốc nói như vậy, hắn híp mắt, giống như đưa ra một quyết định nào đó: “Quân đoàn số 2 quân Thiên Lang nghe lệnh, nổ súng, giết bọn họt"
Hắn lập tức chỉ vào đám người Hắc Uyên quát. Hắn vừa ra lệnh, chiến sĩ quân Thiên Lang trực tiếp giơ súng trong tay lên nhắm thẳng đám người Hắc Uyên, chuẩn bị bản chết bọn họ.
Rõ ràng, Đỗ Quân muốn giết người diệt khẩu!
“Cậu dám?”
Thiết Thủ lạnh lùng nói. ”
“Nổ súng
Đỗ Quân lại ra lệnh, đám chiến sĩ kia chuẩn bị bóp cò.
Ầm.
Diệp Phàm tiến lên một bước, một cỗ lực lượng vô hình bộc phát, trực tiếp đánh bay quân Thiên Lang.
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Quân và người Anh Quốc thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ.
“Mày là người của gia tộc Ito?”
Diệp Phàm chằm chằm người Anh Quốc. “Cậu...cậu là ai?”
Vị kia sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Trước kia gia tộc lIto cho phái Koga tới giết tôi là vì lý do gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương.
Bộp!
Lời nói của Diệp Phạm khiến vẻ mặt người đàn ông thay đổi, liếc nhìn Đỗ Quân.
“Chuyện này có liên quan gì tới quân Thiên Lang của các anh không?”
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn về phía Đỗ Quân.
“Tôi không biết cậu đang nói gì?”
Đỗ Quân đáp.
“Không nói? Tôi sẽ khiến anh phải nói!” Diệp Phàm đi về phía đối phương. Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, hai tiếng súng vang lên.
Hai viên đạn bất ngờ xuất hiện và xuyên thẳng vào cơ thể người của gia tộc lto và Đỗ Quân.
Máu phun ra từ trước ngực hai người đàn ông, bọn họ trợn trừng mắt rồi ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao thay đổi. bọn họ nhìn qua nơi phát ra tiếng súng thì phát hiện một đám người vọt tới.
Dẫn đầu là quân chủ quân Thiên Lang - Chu Thiên Lâm và quân đoàn trưởng số 1 - Mạc Lâm!
“Chu Thiên Lâm, hai phát súng vừa rồi là do ông bắn?”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm Chu Thiên Lâm.
“Là tôi bắn!”
Mạc Lâm nói.
“Anh có ý gì?”
Quân Đao hỏi Mạc Lâm.
“Đỗ Quân thông đồng với người nước ngoài muốn giết hết thành viên Long Hồn, tội ác tày trời, tôi vì bảo vệ sự an toàn cho các vị thế nên mới ra lệnh cho Mạc Lâm nổ súng giết chết bọn họ!”
“Ba người các vị đều là người của chiến bộ, nếu có chuyện thì Thiên Lâm không biết phải ăn nói thế nào với Long Soái!"
Chu Thiên Lâm nhìn Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao nói.
“Tôi nghĩ ông đang muốn giết người diệt khẩu thì có.
“Chu Thiên Lâm, ông cấu kết với người Anh Quốc, tự ý khai thác mỏ sắt hiếm ở lãnh thổ Long Quốc, ông đang phản quốc!”
“Còn nữa, lúc trước tôi và tiểu đội Long Hồn bị vây giết cũng liên quan tới các người đúng không?” Quân Đao chỉ thẳng mặt Chu Thiên Lâm.
“Quân Đao, bản quân chủ nể mặt Long Soái nên mới khách khí với cậu, nhưng cậu cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cậu chỉ là một hiệu hàm cỏn con, tôi đường đường là quân chủ quân Thiên Sách, tướng hàm năm sao, cậu không có chứng cứ cũng dám vu tội cho bản quân chủ, đúng là dĩ hạ phạm thượng, tôi có thể đưa cậu tới tòa án quân sự!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở đáng sợ.
Những lời của Chu Thiên Lâm khiến vẻ mặt Quân Đao tối sầm lại.
“Ông cho rằng giết chết hai người này thì chúng tôi không có chứng cứ sao?”
“Còn có bọn họi”
Thiết Thủ chỉ vào đám chiến sĩ quân Thiên Lang vừa rồi bị Diệp Phàm đánh bay ra.
“Bọn họ ~”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm liếc qua đám chiến sĩ quân Thiên Lang.
Kết quả một cảnh tượng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra.