Bịch bịch bịch!
Đúng lúc này, nhóm Hắc Uyên xông tới.
"Mọi chuyện thế nào?" Hắc Uyên hỏi.
"Yên tâm, giải quyết xong rồi!" Diệp Phàm nói thẳng.
"Lần này là do chiến khu Tây Bộ bọn tôi làm ăn tắc trách, không thể phát hiện âm mưu của quân địch đúng lúc, chiến khu Tây Bộ chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Long Soái để xin được xử phạt!" Chiến Lang mở miệng bảo.
"Lần này cũng là một lời cảnh báo cho chúng ta, ngày liên minh tám nước chinh phạt Trung Quốc sắp tới rồi!" Hắc Uyên nghiêm mặt nói.
"Nếu họ không sợ chết thì cứ việc tới!" Diệp Phàm bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Sau đó, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.
"Báo đại nhân, tên này là Quân Đao thuộc chiến bộ Trung Quốc, lúc trước chính gã là kẻ đã lừa bọn tôi mở cổng căn cứ, tạo điều kiện cho quân của kẻ địch xông vào!"
Bấy giờ, người phụ trách trong căn cứ áp giải một người tới trước mặt họ, người đó chính là Quân Đao. Có điều trông Quân Đao lúc này chẳng mấy tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng, thẫn thờ!
"Quân Đao? Sao anh ta lại... Hắc Uyên ngạc nhiên nhìn Quân Đao.
"Quân Đao của chiến bộ lại là kẻ phản bội ư?" Chiến Lang lạnh lùng hỏi.
"Anh ta không làm phản đâu, chỉ là bị người khác. khống chế tâm trí mà thôi!" Diệp Phàm quan sát Quân Đao một lúc rồi nói.
"Bị khống chế tâm trí sao?" Mọi người sửng sốt. Đúng lúc này, Diệp Phàm lấy ra một cây châm, rồi ghim lên đầu Quân Đao một cách dứt khoát, sau đó nhẹ nhàng xoay châm, trên mặt Quân Đao cũng dần để lộ vẻ thống khổ.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm võ mạnh vào lưng Quân Đao một phát, hắn ta lập tức há miệng, nhổ ra một con sâu nhỏ màu đen.
Vừa nhìn thấy con sâu màu đen này, mọi người sợ hoảng hồn, còn Diệp Phàm lại tức tốc vung tay, bắn ra một cây châm, đâm xuyên người con sâu nhỏ, giết chết nó ngay tại chỗ!
"Thứ gì đây?" Chiến Lang kinh ngạc hỏi. "Cổ trùng!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
"Cổ trùng?" Đám Häc Uyên và Chiến Lang khẽ giật mình.
"Con trùng này là một dạng thuật Vu Cổ, có thể dùng nó để kiểm soát não bộ của một người nghe theo mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, không có cách nào. kháng cự lại! Bởi vì trúng thuật Vu Cổ nên cậu ta mới bị người của tám nước kia khống chết" Diệp Phàm hờ hững giải thích.
"Bọn họ đúng là đáng chết!" Chiến Lang tức giận mắng lớn.
Đúng lúc này, một thành viên Long Hồn tiến lại gần, báo: "Khởi bẩm đại nhân, bọn tôi đã điều tra ra thân phận của nhóm người chặn đường chúng ta dưới chân núi rồi, là người của bang Đại Đao ở Tây Naml" "Bang Đại Đao?"
"Sao họ lại muốn ngăn cản chúng ta?" Mặt Thiết Thủ lạnh như băng.
"Bang Đại Đao chính là hoàng đế thế giới ngầm vùng Tây Nam, đệ tử đông đúc, trong bang lại có rất nhiều cường giả. Sở trường của bang chủ bang Đại Đao chính là đao, đao thuật của ông ta cự kỳ lợi hại, từng một người một đao tàn sát hơn trăm thế lực ở vùng Tây Nam, sau đó thành lập bang Đại Đao, trở thành một trong tứ đại bá chủ Tây Nam, ngang hàng với Đường Môn!" Chiến Lang giải thích.
"Hiển nhiên bang Đại Đao này có quan hệ với tám nước kia rồi!" Diệp Phàm cười khẩy.
"Dám cấu kết với nước ngoài, muốn chết phải không?!" Thiết Thủ nghiêm mặt mắng.
"Tôi sẽ báo lại việc này cho Thống soái!" Chiến Lang tỏ rõ thái độ.
"Được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ tôi không còn việc gì ở đây nữa, đi trước nhé!" Diệp Phàm nói.
"Diệp Phàm, thật lòng cảm ơn anh về chuyện hôm nay, tôi chắc chăn sẽ báo cáo lại với Long Soái rằng anh đã lập được công lớn, để ông ấy khen thưởng cho anh!" Hắc Uyên nói với Diệp Phàm.
"Khen thưởng thì khỏi! Chỉ cần bảo tên Xuyên Vương đừng tới quấy rầy tôi nữa là được, chứ lỡ đâu lần sau, tôi mất kiên nhẫn giết chết gã thì mấy người cũng đừng trách tôi!" Diệp Phàm bĩu môi nói, sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi đây!
Diệp Phàm rời khỏi núi Lĩnh Nam, quay về nội thành Thục Châu.
Chờ đến khi hắn tới được nội thành thì đã quá nửa đêm, bèn gọi điện cho Hoa Hồng Đỏ: "Hoa Hồng Đỏ..."
"Thiếu chủ, ngài trở về rồi!"
Diệp Phàm vừa mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Hồng Đỏ.
"Ừm, cô sao thế?"
"Thiếu chủ, ngài mau tới Bách Hoa Lâu đi!" Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ đột ngột cúp máy.
Nghe vậy, Diệp Phàm bỗng biến sắc, vội chạy thẳng một mạch tới Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.