“Tránh ra.
Nhìn hơn nghìn người chặn trước lối vào núi, Hắc Uyên quát lớn.
“Đêm nay, ai cũng không thể vào núi, kẻ nào làm trái, giếtIII"
Thủ lĩnh của đám người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
“Các người có biết...
“Phí lời với bọn họ làm gì!" Thiết Thủ đang định lên tiếng, Diệp Phàm đã xông tới, trên người hắn tản ra một cỗ năng lượng khủng bố, trực tiếp đánh bay đám người ra ngoài.
Những người khác còn chưa phản ứng kịp thì Diệp Phàm đã vào trong núi Lĩnh Nam.
Lúc này, đám người Hắc Uyên lần lượt ra tay rồi xông ra ngoài.
“Ngăn bọn họ lại!”
Gã thủ lĩnh hô lên, người của hắn cầm đao chặn đám Hắc Uyên lại.
Ngay khi Long Hồn đang chém giết đá người cầm đao.
Diệp Phàm dùng tốc độ nhanh nhất, đi sâu vào trong núi Lĩnh Nam. Nơi này có một tòa căn cứ quân sự khổng lồ.
Căn cứ quân sự này nửa trên mặt đất, nửa dưới lòng đất.
Toàn bộ căn cứ được xây dựng không gì phá nổi, chỉ có một cánh cổng ở giữa, được chế tạo đặc biệt nặng năm tấn cho phép ra vào.
Nhưng lúc này, cánh cửa đã bị mở ra, thi thể chiến sĩ nằm la liệt trên mặt đất, tiếng chém giết từ bên trong truyền ra.
Ánh mắt Diệp Phàm khựng lại, hắn trực tiếp vọt vào.
Bên trong căn cứ quân sự, cường giả tám nước đang điên cuồng chém giết những chiến sĩ đóng quân.
Bởi vì trong căn cứ có rất nhiều vũ khí quan trọng, không thể nổ súng.
Một khi nổ súng thì rất có khả năng hư hại thậm chí là kích nổ những vũ khí tên lửa đạn đạo, lúc đó, hậu quả gây ra là không thể nào tưởng tượng nổi.
Thế nên chiến sĩ trong căn cứ chỉ có thể cầm vũ khí lạnh để đối phó với đội quân tỉnh nhuệ của tám nước: kia.
Nhưng nếu đấu vũ khí lạnh, đám chiến sĩ đóng quân ở căn cứ căn bản không phải là đối thủ với cường giả được chiến bộ tám nước tỉ mỉ lựa chọn.
Mặc dù căn cứ này có ba vạn binh lính, nhưng vẫn khó có thể chống cự nổi cường giả được phái tới, từng người từng người chết thảm.
Nhưng để bảo vệ căn cứ này, chiến sĩ vẫn không ngừng xông lên, bọn họ phải ngăn cản cường giả của tám nước xâm lấn.
“Các người ngăn bọn họ lại, chúng ta đi!”
Sau một hồi chém giết, tám cường giả liếc nhìn nhau, bọn họ để những người khác chiến đấu với đám lính ở căn cứ.
Mà bọn họ thì thông qua thực lực mạnh mẽ, vòng qua lớp phòng hộ của những chiến sĩ để đi thẳng vào sâu bên trong căn cứ, nơi cất giữ vũ khí quan trọng nhất của căn cứ quân sự!
Vút!
Lúc này, Diệp Phàm xuất hiện, hắn nhìn quanh một lượt, ánh mắt hiện ra tia sắc lạnh.
Dưới sự soi sáng của lục sư phụ, Diệp Phàm rất chán ghét những người nước ngoài sang xâm lược Long Quốc.
Nhìn người của tám nước kia đang trắng trợn tàn sát chiến sĩ Long Quốc, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.
Hắn vung thanh kiếm ngắn màu đen rồi xông tới. Phụt phụt phụt!!!
Diệp Phàm vung kiếm khiến mười mấy chiến sĩ cường giả của tám nước ngã xuống.
Kế tiếp, một mình Diệp Phàm quơ kiếm màu đen, điên cuồng chém giết đám cường giả này.
Chỉ trong vòng một phút, cường giả của tám nước lần lượt bị Diệp Phàm giết chết.
Cảnh tượng này khiến những người lính có mặt phải khiếp sợ.
Tít tít títII! Ngay lúc này, còi báo động đột nhiên vang lên. “Không xong, có người đột nhập vào căn cứ!”
Vẻ mặt của người phụ trách căn cứ lập tức thay đổi, trực tiếp xoay người đi vào sâu trong căn cứ.
Ánh mắt Diệp Phàm khựng lại, hắn dùng tốc độ như tia chớp xông vào bên trong.
Ở sâu trong căn cứ có một kho quân sự, ở đó cất giữ các loại vũ khí đạn đạo mà Long Quốc mới nghiên cứu phát triển ra.
Lúc này, tám gã thủ lĩnh kia đã vào bên trong, bọn họ chuẩn bị phá hủy toàn bộ kho vũ khí.
“Chỉ cần hủy toàn bộ những thứ này, lực lượng quân sự của Long Quốc sẽ tổn thất nặng nề, tới lúc đó liên minh tám nước chúng ta sẽ xuất quân, nắm trọn Long Quốc trong lòng bàn tay!”
Gã thủ lĩnh của Lưu Ly Quốc nói với vẻ đầy phấn khích.
Ánh mắt của những gã còn lại cũng lộ ra vẻ kích động, bọn họ trực tiếp lao về kho vũ khí.